Khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang nhỏ giọng tranh chấp, các học sinh đều đứng bên cạnh yên lặng nhìn, không ai lên tiếng cắt ngang, vì bọn họ biết có thể chuyến này Thẩm Thu Kích và Cố Nhung chưa chắc đã về được, cho nên cũng không thúc giục.
Chỉ có Diệp Hoa vững lòng tin là mình đang đi bắt trộm nhân tiện lấy rìu chữa cháy là không hiểu nổi vì sao hai người này như sinh ly tử biệt đến nơi, cau mày mất kiên nhẫn nói: "Hai người các cậu còn lắm chuyện nữa thì để tôi đi một mình."
Có mấy học sinh không nhịn được thầm chửi bậy: Nghe cậu ta nói như kiểu đi đâu tốt lắm vậy.
Mà Thẩm Thu Kích lại đút tay vào túi, quay lại nói với Diệp Hoa: "Không cần đến phòng 409 tìm rìu chữa cháy đâu, trước đó khi tôi đi vệ sinh với Nhị Nhung ở tầng hai thấy có rìu chữa cháy, đến đó lấy là được."
Diệp Hoa sợ hãi: "Như vậy sao được?"
Không đi 409 thì cậu ta bắt trộm thế nào đây?
Du Kim Hải đang không ngừng suy nghĩ, nghi hoặc hỏi: "Thẩm Thu Kích, cậu với Nhị Nhung đến tầng hai làm gì?"
Theo như cậu ta biết Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều theo khối nghệ thuật, cho nên bình thường rất ít đi học, hơn nữa còn ở ký túc xá bên cạnh, mỗi sáng cậu ta đi học thấy hai người này còn đang ngủ trong phòng thì không khỏi hâm mộ.
Hai người bọn họ ít tiết, đi học ở tầng bốn cũng chỉ có tiết Marx ngày thứ tư, tòa Minh Tâm còn rất quỷ dị, vừa tan học xong bảo vệ đã đuổi người, sao họ lại lên tầng hai làm gì?
Thẩm Thu Kích im lặng, không ngờ Du Kim Hải cẩu thả mà còn nghĩ nhiều được như vậy, con ngươi cao ngạo màu đen chuyển lên người Du Kim Hải, lười biếng nói: "Bí mật."
Thai Nhất Thành cũng cảm thấy Du Kim Hải là đồ không có mắt, lườm cậu ta nói: "Cậu quan tâm người ta đến tầng hai làm gì? Dù sao cũng không phải cột dây giày."
Nhắc đến việc cột dây giày, Du Kim Hải lập tức nhớ đến cảnh mình đứng trước cửa phòng 419 nhìn Thẩm Thu Kích ngồi xổm trước Cố Nhung, lại ngó ngó khuôn mặt tinh xảo trắng như ngọc sứ của cậu, biểu cảm bỗng trở thành vừa tỉnh ngộ vừa sợ hãi —— Chẳng lẽ bọn họ đến tầng hai để… hẹn hò?
Thì ra Thẩm Thu Kích và Cố Nhung là gay, hơn nữa còn lớn gan lớn mật chơi trò kích thích như vậy? Chẳng trách bây giờ hai người đó dám đi với Diệp Hoa đến phòng 409.
Cố Nhung có cảm giác Du Kim Hải đang hiểu lầm gì đó, nhưng lúc này không phải thời gian thích hợp để giải thích.
Mà Diệp Hoa cũng đang xoắn xuýt chuyện Thẩm Thu Kích nói không cần lên tầng bốn, lông mày cau chặt chưa có dịp giãn ra, lo lắng nói: "Hay là vậy đi, các cậu lên tầng hai tìm rìu, tôi đi tầng bốn, như vậy cũng đảm bảo hơn."
Cố Nhung nghe vậy không nhịn được nhìn Diệp Hoa, đến cả Thẩm Thu Kích cũng không khỏi ghé mắt, cảm thấy người này thật trâu bò.
Trong lúc ba người không ngừng thảo luận, thầy Hồ đột nhiên tiến lên hai bước, lắc đầu xua tay gọi lớn: "Đừng đi nữa, không ai đi hết!"
Diệp Hoa ngẩn ra, hỏi ông: "Sao vậy thầy?"
Chẳng lẽ chuyện cậu ta muốn trộm đánh người kia bị phát hiện rồi?
Thầy Hồ như già thêm mấy tuổi, cúi đầu ủ rũ nói: "Tòa nhà này không có rìu chữa cháy, tầng hai không có, tầng bốn cũng không có… Không tầng nào có hết!"
Cố Nhung cau mày, dáng vẻ nhíu mày suy tư của cậu chỉ nhìn qua cũng khiến người ta cảm nhận được cảnh đẹp ý vui, lại chỉ nghe cậu lẩm bẩm: "Không phải chứ?"
Thẩm Thu Kích nhíu mày không nói gì, dường như hắn đã sớm biết đáp án này. Mà Diệp Hoa sau khi đứng ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiên nhấc chân chạy tới hành lang, đám người kia thấy thế cũng nhớ ra —— Ở mấy nơi dạy học như thế này có rất nhiều học sinh, trường học vì để đảm bảo an toàn cho sinh viên nên sẽ bố trí rất nhiều biện pháp chữa cháy, mỗi tầng đều chứa bình chữa cháy và tủ kính phòng cháy, còn định kỳ mở lớp giáo dục phòng cháy cho sinh viên, mà mỗi tủ kính thường sẽ có mấy món đồ chữa cháy kèm theo như một cái rìu, một cái xẻng và móc treo bình chữa cháy.
Bọn họ bị người kia chủ động mê hoặc, cảm thấy chỉ có người kia mới có rìu chữa cháy mà không nghĩ tới việc mỗi tầng đều có tủ phòng cháy, bọn họ hoàn toàn có thể đến tầng khác để lấy rìu.
Thế nhưng vì sao bọn họ lại không nghĩ ra nhỉ?
Hai phút sau, Diệp Hoa đi tìm rìu chữa cháy quay về, cậu ta lắc đầu nhìn thầy Hồ nói: "Đúng là không có rìu chữa cháy."
Đúng vậy, bọn họ không nghĩ tới việc đi đến những tầng khác tìm rìu chữa cháy là vì họ chưa từng thấy hộp chữa cháy trong tòa Minh Tâm, hơn nữa không chỉ có tòa Minh Tâm mà toàn bộ đại học thành phố Đàm cũng không có, bọn họ chưa từng thấy, càng đừng nói tới việc nhớ đến.
Thầy Hồ từ từ bước về phía trước, ngửa đầu nhìn tòa Minh Tâm, lên tiếng kể lại câu chuyện cũ cho học sinh: "Các em đừng thấy tòa Minh Tâm này mới, chẳng qua đó là vì nó xây chưa được bao lâu đã bị đóng cửa. Thật ra nó được xây từ rất sớm, lúc thầy vừa tới đây dạy học thì đã xây xong rồi. Mà khi đó trường cũng có tủ phòng cháy và rìu chữa cháy."
Hồ Thận Tâm đã từng dạy học ở đây mười lăm năm.
Khi ông vừa tới đây dạy học, tòa Minh Tâm đã xây xong được một năm. Sở dĩ lấy tên là "Minh Tâm" vì trường học muốn khuyến khích sinh viên hiểu rõ trái tim mình, biết rõ mình sẽ trở thành người như thế nào, tóm lại là có ý tốt. Khi ông tới đây dạy học cũng là vì tư tưởng dạy không nề hà mà tới.
Nhưng sau khi nhậm chức không bao lâu, ngày nào đó có một giáo viên làm chung khá thân thiết tới thần bí hỏi ông: "Hết đợt thực tập này cậu sẽ đi dạy đúng không, đã đi dạy bao giờ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!