Nhưng vấn đề bây giờ là có dũng sĩ nào có tiền đồ bằng lòng lên tầng bốn với Diệp Hoa tìm rìu chữa cháy cơ chứ?
Diệp Hoa lại hỏi: "Có ai muốn lên tầng bốn tìm rìu chữa cháy với tôi không? Tôi không có điện thoại nên phải mượn một cái, bằng không thằng ch… người kia chạy đi mất là chúng ta không liên lạc được với gã đâu."
Không ai trả lời.
Diệp Hoa hỏi lại: "Vậy tôi đi một mình đây?"
Hứa Gia giơ tay đề nghị: "Hay là mọi người đi chung nhé?"
"Vậy cậu cõng nữ sinh gãy tay kia lên tầng bốn được không?" Hứa Gia chỉ vào Giảo Giảo đang nghiêng đầu tựa vào ngực Thai Nhất Thành.
Hạ Thi nghe vậy thì chối ngay: "Không được, tốt nhất đừng động đến Giảo Giảo."
"Vậy thì vẫn phải có người canh ở tầng một." Diệp Hoa nói, "Tôi thì không sao, không cần nhiều người theo tôi làm gì, một vài người là được rồi. Nhất định phải có người trông ở dưới này, bằng không người ở tầng bốn thừa dịp tôi không để ý chạy xuống đây thì sao?"
Thật ra Diệp Hoa cảm thấy lên đó một mình cũng chẳng sao, nhưng thầy Hồ và những học sinh khác đều không đồng ý cho cậu ta đi một mình.
Thầy Hồ chỉ đơn giản là lo lắng an toàn cho Diệp Hoa khi ở một mình, ông cũng đã từng tin trên đời này không có quỷ như Diệp Hoa, thế nhưng hôm nay liên tục gặp phải những chuyện quái dị, lòng tin của ông đã hơi dao động, còn những học sinh khác thì sao? Những người này chính là thanh niên trẻ tuổi, ai mà chẳng từng nghe mấy câu chuyện ma, đừng nói tới thiết lập nhân vật chính tách đoàn là sẽ chết trong mấy câu chuyện đó, cho dù Diệp Hoa quay về thật thì ai dám đảm bảo Diệp Hoa đó… là Diệp Hoa thật?
Diệp Hoa bị mất điện thoại, nhưng cậu ta có lưu nhiều số của học sinh khác vậy ư? Vì sao di động của cậu ta có thể gửi được tin nhắn cho bất cứ ai? Rõ ràng điện thoại của mọi người đều đang mất sóng…
Những câu hỏi này không thể nghĩ kỹ, bởi vì càng nghĩ sẽ càng tuyệt vọng.
Thầy Hồ muốn nói lại thôi, chỉ là trông ông không phải đang sợ lên tầng mà là sợ chuyện khác, cuối cùng khi thấy không ai đứng ra đi với Diệp Hoa, ông bèn chủ động lên tiếng: "Diệp Hoa, để thầy đi với em."
"Không được, thầy Hồ, thầy không thể đi được." Diệp Hoa nghe vậy vội vàng ngăn cản.
Đương nhiên không thể nói toẹt nguyên nhân ra chính, cho nên Diệp Hoa chỉ có thể nói khéo: "Bây giờ thầy là điểm tựa tinh thần cho học sinh, thầy phải ở lại đây, bằng không nếu tầng một có chuyện gì, học sinh sẽ rất hoảng hốt."
Có mấy học sinh nhát gan trốn bên cạnh thầy Hồ, túm lấy áo ông không cho đi: "Đúng vậy, thầy Hồ đừng đi."
Thầy Hồ lo lắng nói: "Vậy nếu ngoài thầy ra thì đâu có ai đi cùng em đâu?"
Không phải là không thể, mà là có bằng lòng hay không.
Trong tình huống thế này, tất cả mọi người ở đây trừ Diệp Hoa ra đều xem việc lên tầng bốn đồng nghĩa với tìm chết, dù sao bọn họ không chỉ đơn giản là đến tầng bốn, mà còn phải đến phòng 409.
Ai tình nguyện chui đầu vào chỗ chết chứ?
"Tôi đi."
Thẩm Thu Kích nãy giờ vẫn luôn dựa tường nói chuyện với Cố Nhung bỗng giơ tay lên, đợi Diệp Hoa nhìn qua, hắn đút tay vào túi tiến lên vài bước, giọng nói lười biếng lại tùy ý: "Để tôi đi với cậu đến phòng 409."
Diệp Hoa hỏi hắn: "Cậu có điện thoại không?"
Thẩm Thu Kích nói: "Không, không mua nổi."
Diệp Hoa hối hắn: "Mau đi mượn một cái đi, tôi làm mất cả hai cái rồi, nếu cậu tìm được thêm cái kia tôi sẽ cho cậu luôn."
Còn có chuyện tốt vậy à?
Thế thì Thẩm Thu Kích càng muốn đi.
Mà Cố Nhung thấy Thẩm Thu Kích nói muốn lên tầng bốn cũng ngẩn ra một lúc, sau đó giơ tay lên: "Tôi đi nữa, tôi có điện thoại."
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói muốn đi thì cau mày, rút tay ra khỏi túi kéo cậu sang một bên: "Cậu đi gì mà đi? Ở đây đợi với thầy Hồ đi."
Cố Nhung bị hắn kéo lảo đảo mấy bước: "Các cậu cần điện thoại mà, tôi còn nhận thêm được một tin nữa này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!