Thẩm Thu Kích nhíu mày, thử bước về phía cầu thang bộ một bước. Y tá vẫn quay lưng về phía bọn họ, nhưng mũi chân lại đi theo bọn họ khoảng hai bước.
Thẩm Thu Kích lại đi về phía trước một bước, y tá đi theo hai bước, lúc này khoảng cách giữa họ và y tá cũng chỉ cách còn có bốn năm mét.
"Cố Nhung."
Cố Nhung đã sợ đến mức không nói được gì, nghe thấy Thẩm Thu Kích gọi mình, cậu mới lắp bắp hỏi hắn: "Sao, sao thế?"
Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi: "Nắm chặt lấy tôi."
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Thu Kích đã không còn nâng Cố Nhung nữa, ôm ngang eo Cố Nhung, bế cậu chạy về phía thang bộ.
Cố Nhung được Thẩm Thu Kích ôm ngang, đầu lại không khống chế được mà quay về phía y tá kia, vì thế cậu có thể thấy y tá vốn đưa lưng về phía bọn họ nay như cái ốc vít xoay vài vòng, đầu của người bình thường mà vậy đã sớm bị chặt đứt, nhưng đầu của y tá kia vẫn ở vị trí cũ, chỉ là phần da trên cổ đã bị xoắn thành bánh quẩy, mà khuôn mặt của cô ta cũng trở nên quái dị kỳ lạ.
Trên mặt cô ta toàn là mắt, trong miệng phủ kín răng nhọn, nơi vốn nên là hai hốc mắt cũng trở thành cái miệng nhỏ mọc đầy răng nhọn, chúng nó còn ngậm hai cục máu. Tròng mắt đảo quanh, khi nhìn thấy người sống thì trở nên kích động, răng nhọn trong hốc mắt phá tròng chảy ra chất keo, mà hốc mắt ở miệng lại "hút" tròng mắt vào như ăn thứ gì đó trân quý lắm, bắt đầu nhấm nuốt, con ngươi nổ tung mang theo máu và nước miếng chảy dọc gò má như hai hàng lệ máu.
"Hi ha ha ha ——!"
"Tròng mắt, tròng mắt mới!!!"
Sau khi ăn luôn con ngươi của mình, cô ta cười quỷ dị, đuổi theo Thẩm Thu Kích và Cố Nhung.
Cũng may bọn họ nhanh chóng chạy tới cầu thang bộ, ánh đèn bệnh viện đỏ như máu dọc hành lang và y tá nhiều miệng bị họ ném ra sau lưng, phía sau cánh cửa mở thang bộ như ẩn chứa thánh địa an toàn cứu rỗi, Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung lao qua, mở cửa thang.
Thứ nghênh đón họ sau đó là một cơn tuyệt vọng khác —— phía sau cánh cửa kia không phải là bậc thang, mà là một hành lang khác của bệnh viện, nếu nói sau lưng họ là hành lang đỏ máu, thế thì bây giờ bọn họ đang đối mặt với một dãy hành lang có màu xanh lục quái đản.
Nơi này không có cái gọi là cửa ra, đây là một không gian vô hạn của quỷ, phía sau cửa thang bộ vẫn là bệnh viện, không ai thoát được khỏi đây.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích bị mấy ánh đèn xanh kia chiếu cho xanh cả mặt, nhưng nếu không có ánh đèn kia, có lẽ sắc mặt của bọn họ cũng tái xanh, bởi vì cách dãy hành lang màu lục không xa có một người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ này không phức tạp như nữ y tá mà đối diện thẳng với bọn họ, mặt cô ta là mặt của người bình thường, chỉ là quá trắng, môi cũng trắng bệch, không có chút máu nào, cơ thể cũng bình thường, không thừa tay thừa chân, điều duy nhất không bình thường là cô ta đang khóc.
Mà nước mắt của cô ta là dòng máu đỏ tươi.
Trong màu xanh quái dị này, nó khiến cho không khí thêm phần kinh khủng, những giọt nước mắt bằng máu cũng rơi ra khỏi hốc mắt cô ta, nhanh chóng nhuộm đồng phục trắng xanh thành một màu đỏ tươi đáng sợ.
Cô ta vốn đang ngẩn ngơ đứng trên hành lang, khi nhìn thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích xuất hiện thì nhìn về phía hai người, chảy huyết lệ bước lên để lại một dấu chân máu, chỉ chớp mắt đã đứng trước mặt bọn họ, khóc đến thê lương: "Con tôi biến mất rồi, các cậu có thể giúp tôi tìm được không?"
Chẳng lẽ đây lại là cô gái sinh non rồi tự sát trong lời đồn kia sao?
Cố Nhung còn chưa kịp nói gì, Thẩm Thu Kích đã từ chối ngay: "Cô đã thành ra vậy rồi, chắc chắn con cô cũng đã chết, không tìm được, từ bỏ đi."
Nữ quỷ huyết lệ nghe vậy, biểu cảm khóc lóc cũng thay đổi, khi nghe Thẩm Thu Kích nói con mình đã chết, cô ta trợn trừng mắt như muốn nứt đôi, khóe miệng há lớn một cách bất thường, cứ như tìm được cách xả giận, xương tay trắng bệch gầy gò cũng giơ cao, lạnh giọng gào lên: "Vậy thì mày chết đi!"
Thẩm Thu Kích vẫn không sợ cô ta, cứ như là mấy tên thích tìm đường chết trong chuyện ma vậy, không chỉ không biết nguy hiểm, còn muốn cau mày chọc giận nữ quỷ: "Không giúp là cô trở mặt như vậy? Cô có còn đạo đức nữa không?"
Nhưng nữ quỷ lại ngang ngược vậy đấy, Cố Nhung trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của nữ quỷ cào qua cổ Thẩm Thu Kích, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại cong đi, biến thành đánh sang cổ cậu.
Vì thế đầu Cố Nhung rơi luôn xuống đất.
Cố Nhung: "?"
Khi cái đầu không kịp nhắm mắt của cậu chạm đất, Cố Nhung thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Thu Kích, như là không biết vì sao người nữ quỷ tấn công là mình, mình cũng không lấy Cố Nhung chắn đạn, nhưng cuối cùng người chết lại là Cố Nhung.
Mà tốc độ mất ý thức lần này của Cố Nhung còn nhanh hơn lần rớt đầu trước ở trường học, trước khi mất ý thức Cố Nhung đã nảy lên sát ý, đó là: Thẩm Thu Kích, tôi cầu xin cậu câm miệng đi.
Nhưng có lẽ chết đi cũng tốt.
Chết đi tức là cậu có thể quay lại thời gian nào đó, chờ làm phẫu thuật xong thì xuất viện ngay, không cần biết bệnh viện có chuyện gì, có lẽ như vậy là có thể sống sót.
Đáng tiếc Cố Nhung quá xui xẻo, bởi vì sau khi cậu hồi hồn lại mới phát hiện, mình vẫn đang đứng trên hành lang màu xanh lục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!