"Đại Vanh, Nhị Nhung, hôm nay có muốn đi bơi không?"
Thành phố Nam đầu tháng bảy đã rất nóng, cho nên mẹ Cố tranh thủ mấy ngày nghỉ mà dẫn Cố Tranh Vanh và Cố Nhung cùng đến trấn Ô Trường ở vùng ngoại ô thành phố Nam nghỉ mát, đứa con út Cố Tranh còn quá nhỏ, vì vậy chỉ có thể để ở nhà cho bảo mẫu trông, không thể đi xa nhà.
Mẹ Cố thấy thời tiết hôm nay không tệ lắm, vào giờ ăn trưa đi hỏi ý hai đứa con trai.
Cố Tranh Vanh muốn được lội nước đã lâu, nghe vậy liền dừng đũa, giơ tay mình nói: "Có! Con muốn đi!"
Cố Nhung ngồi cạnh anh còn chưa học được cách dùng đũa thành thạo, chẳng qua dạo này đã ngoan ngoãn dùng thìa tự xúc ăn, chỉ là ăn hơi chậm mà thôi.
Lúc mẹ Cố hỏi thì cậu đang cau mày nghiêm túc chiến đấu với một miếng súp lơ xanh, không để ý mẹ Cố đang hỏi gì, trong đầu cậu chỉ có súp lơ xanh, dùng thìa đào mãi mới xúc được nó lên.
Cố Nhung vui vẻ mở lớn mắt, hào hứng định đút miếng súp lơ vào trong miệng, kết quả vừa đưa tới bên môi, Cố Tranh Vanh đã tóm lấy cái tay cầm thìa của cậu, buộc cậu giơ lên cao: "Nhị Nhung cũng muốn đi!"
Miếng súp lơ đến miệng lăn đi chỗ khác.
Cố Nhung đờ đẫn nhìn súp lơ xanh lăn trên bàn ăn, hai hàng lông mày nhỏ càng nhăn chặt, vẫn không nghe anh trai lẫn mẹ đang nói gì.
"Đừng phá thằng bé ăn cơm." Mẹ Cố đánh tay Cố Tranh Vanh nhắc nhở anh.
"Vâng."
Cố Tranh Vanh nghe lời buông tay Cố Nhung ra, anh thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm miếng súp lơ trên bàn bèn lấy tay bốc nó lên. Nhìn thấy cảnh này, cả mẹ Cố lẫn Cố Nhung đều trừng mắt nhìn, đến lúc tay Cố Tranh Vanh chuyển qua định thả miếng súp lơ trên bàn vào lại bát Cố Nhung, bé Cố Nhung vì quá sợ hãi nên cuối cùng cũng chịu lên tiếng, ôm chặt cái bát của mình: "Đừng!"
"Bẩn!" Mẹ Cố cũng tóm lấy tay Cố Tranh Vanh, "Không được ăn."
Cố Tranh Vanh rất chiều em trai, chủ yếu là do anh thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm miếng súp lơ nên cho là cậu thích ăn, anh không thích ăn rau, "nhịn đau" cười nói: "Nhưng Nhị Nhung muốn ăn cái này, vậy để con đưa súp lơ cho Nhị Nhung."
Mẹ Cố còn chưa kịp phản ứng, Cố Nhung đã ôm bát của mình xịch mông qua một bên, từ chối lần nữa: "Anh cắn vào rồi, không ăn đâu."
Anh trai Cố Tranh Vanh bị ghét bỏ vô cùng tổn thương.
May mà Cố Nhung không từ chối lời đề nghị đi bơi của mẹ Cố, bằng không Cố Tranh Vanh cảm giác mình sẽ khóc thật.
Nơi bọn họ đến là trung tâm bơi lội giữa quảng trường hoa trấn Ô Trường, thật ra mẹ Cố có thể chọn bể bơi tư nhân nhỏ hơn dẫn bọn họ đến, chỉ là Cố Tranh Vanh cảm thấy nơi ít người chơi không vui, cho nên cứ nằng nặc đòi đến nơi đông người. Vì anh phá phách ăn vạ nên mẹ Cố bất đắc dĩ phải chiều theo ý anh.
Sau khi đến trung tâm bơi lội giữa quảng trường hoa, mẹ Cố nhờ tài xế dẫn hai thằng nhóc này đến phòng thay đồ thay áo tắm, còn bà và bảo mẫu tìm bàn nghỉ ngơi, nhân tiện mua đồ uống và đồ ăn vặt cho mọi người.
Chờ bọn họ đi ra ngoài, mẹ Cố lại đeo phao tay cho hai đứa con.
Cố Tranh Vanh hơi kháng cự: "Con biết bơi mà, không cần đeo đâu."
Mẹ Cố cau mày, hung dữ nói: "Không được, phải đeo."
"Con không đeo!" Đứa con đầu Cố Tranh Vanh rất hoạt bát, đồng thời cũng có chính kiến riêng, bây giờ chỉ mặc một chiếc quần bơi nên cơ thể trơn trượt như con cá, mẹ Cố chưa kịp bắt lại thì anh đã chạy mất, nhảy cái "Tùm" xuống khu nước cạn dành cho trẻ con.
Cố Nhung bị mẹ Cố bắt lại đang được đeo phao tay ao ước nhìn Cố Tranh Vanh bay nhảy trong nước, sau đó ngẩng đầu nắm lấy mép váy của mẹ Cố, chờ mong hỏi: "Mẹ ơi, cái này đeo vào khó chịu lắm, bé Nhung không đeo được không?"
Ngoại hình của Cố Nhung trắng trắng mềm mềm, cơ thể trẻ con béo múp míp, trong ba đứa con trai, mẹ Cố luôn thấy cậu đáng yêu nhất, từ trước tới nay không nỡ hung dữ với cậu, nhưng vì liên quan tới an toàn nên mẹ Cố lắc đầu từ chối, còn đeo thêm phao lên bụng cho cậu.
"Đại Vanh, con qua đây." Mẹ Cố chuẩn bị đầy đủ cho Cố Nhung rồi đi đến bể bơi gọi Cố Tranh Vanh.
Đợi Cố Tranh Vanh bơi đến, mẹ Cố nửa ngồi nửa quỳ dặn con lớn: "Nhớ đừng chạy đến khu nước sâu, chỉ được bơi ở vùng cạn, cũng không được tháo phao tay của Nhị Nhung xuống, Nhị Nhung chưa biết bơi, con phải trông em cho kỹ, đừng chỉ biết chơi phần mình."
"Mẹ yên tâm." Cố Tranh Vanh vỗ ngực cam đoan với mẹ.
"Được rồi." Mẹ Cố vỗ vai Cố Nhung, đẩy cậu xuống bể bơi, "Đi chơi với anh đi."
Nước trong vùng nước cạn dành cho trẻ con rất ấm áp, hơn nữa là bể bơi bán lộ thiên, ngâm mình bên trong không thấy lạnh, nhưng không biết vì sao sau khi mẹ Cố buông vai ra, Cố Nhung bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!