Chương 10: (Vô Đề)

"Cố Nhung……"

"Cố Nhung……"

"Cố Nhung ——!!!"

Nó cứ gọi tên Cố Nhung mãi, như cái cách Cố Nhung vừa gọi Thẩm Thu Kích vậy, sau khi không nghe được lời đáp thì bắt đầu lớn giọng, thậm chí về sau còn biến thành âm thanh điên cuồng hét lớn.

Hơn nữa Cố Nhung cũng nhanh chóng nghe ra, tiếng gào thét này đến từ ô cửa sổ sau lưng cậu.

Kết hợp với tiếng gõ "Rầm rầm" đánh thức cậu thì có thể thấy có người gõ cửa sổ phòng cậu, mong cậu có thể mở cửa sổ ra, kết quả Cố Nhung không mở cho nó, thứ này bắt đầu thẹn quá hóa giận mà gào lên.

Cố Nhung im lặng vài giây, nhanh chóng quyết định kéo chăn lại che đầu, giấu cả người mình vào trong chăn —— có lẽ đây là phản ứng theo bản năng khi người ta nằm trên giường đối mặt với nỗi sợ hãi kéo đến.

Nói cũng kỳ lạ, sau khi Cố Nhung kéo chăn che đầu thì tiếng gọi ầm ĩ kia lập tức biến mất, cậu chỉ nghe thấy một tiếng "Ting ——" vang lên.

Nhưng trái tim của Cố Nhung vẫn căng thẳng không thôi, cậu vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao phòng bệnh này lại lạnh như vậy? Rõ ràng bây giờ không phải là mùa đông, vừa rồi cũng không cảm thấy lạnh lắm, trừ điều này ra, Cố Nhung còn cảm giác có người đang kéo giường của cậu.

Mỗi giường bệnh trong bệnh viện đều có thể di động, đây là để tiện cho các bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh ra vào phòng phẫu thuật.

Nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm, ai lại đi kéo giường bệnh của cậu?

Cố Nhung không dám lật chăn ra xem tình huống bên ngoài, may mà di động còn đó, Cố Nhung lấy di động ra khỏi gối đầu, lúc ấn vào màn hình di động, Cố Nhung lại nghe thấy tiếng "Ting ——" kia.

Âm thanh này rất đặc biệt, cũng rất quen thuộc, ngay khi Cố Nhung kéo chăn lên che đầu cũng đã nghe thấy, chẳng qua khi đó Cố Nhung không để ý cho lắm, bây giờ nghĩ mãi vẫn không ra âm thanh này có ở đâu, cho dù nghĩ ra, Cố Nhung cũng không rảnh quan tâm, bởi vì toàn bộ sự tập trung của cậu đều bị mấy tin nhắn kỳ quặc của Thẩm Thu Kích liên tục gửi tới làm cho phân tán.

[Thẩm Thu Kích: Cậu ở đâu?]

[Thẩm Thu Kích: Cố Nhung, cậu đi đâu rồi?]

[Thẩm Thu Kích: Sao tôi không gọi được qua cho cậu?]

Chỉ ba mẩu tin ngắn ngủi đã khiến Cố Nhung run lẩy bẩy, cơ hồ đến cả di động cũng cầm không chắc.

Không phải cậu đang ở trong phòng bệnh ư? Cậu thì đi được đâu?

Cố Nhung run rẩy kéo chăn che đầu xuống, lại chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc không khống chế nổi mà trợn to hai mắt, để lộ sự sợ hãi tới cùng cực, miệng há to không dám hét lớn tiếng, chỉ sợ hơi phát ra tiếng gì đó cũng sẽ đánh thức số thi thể nơi này.

Giờ khắc này, rốt cuộc Cố Nhung cũng đã nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy tiếng "Ting ——" kia nghe quen thuộc, vì đó là tiếng của thang máy mỗi khi đóng mở cửa thang máy, cậu cũng hiểu ra vì sao giường cậu lại có cảm giác như bị người ta kéo đi, đó không phải ảo giác của cậu, mà thật sự có "người" đẩy giường bệnh của cậu từ thang máy vào tận nhà chứa xác.

Đây là nhà đựng xác, phải mở máy đông, sao lại không lạnh cho được?

Cố Nhung nắm chặt di động, bây giờ di động là nguồn sáng duy nhất của cậu, cậu vừa xoay người xuống giường rời khỏi nhà xác, vừa run rẩy định gọi điện cho Thẩm Thu Kích, nhưng không biết vì lạnh quá nên ngón tay chết lặng hay vì nguyên nhân nào khác, màn hình không lên nổi, không thể mở điện thoại.

Mà khi Cố Nhung xuống giường còn bị thứ gì đó hình tròn có tóc vướng chân, té ngã trên mặt đất.

Vào khoảnh khắc ngã xuống kia, Cố Nhung theo bản năng bắt lấy thứ bên người, làm chậm tốc độ ngã xuống của cơ thể, cũng để đề phòng khi ngã xuống sẽ đè phải miệng vết thương phẫu thuật khiến nó nặng thêm.

Chỉ là khi ổn định lại cơ thể, cậu mới biết thứ mình bắt được là túi thi thể dùng để bọc xác trên giường lại. Cái xác kia bị cậu giằng lấy, khóa cũng vì vậy mà bị kéo xuống, để lộ khuôn mặt bên trong của thi thể —— ông ta không phải ai khác, mà chính là ông lão quái dị đã bước vào phòng cậu vào lần chết trước khi Cố Nhung nhập viện.

Thi thể trong túi có màu xanh tím, trên da đóng một lớp tuyết trắng lạnh, hiển nhiên là chết đã lâu, nhưng lúc này ông già kia lại hé nửa con mắt, bởi vì chết đi mà tròng đen phóng lớn lên, nhìn chằm chằm vào Cố Nhung, khóe môi nhếch thành độ cong giống hệt với cái đầu bị chặt trong ấn tượng của cậu như đúc!

Cố Nhung không dám nhìn xem thứ gì làm mình vướng chân khi xuống giường nữa, thậm chí cậu còn không dám lau nước mắt trên mặt đi, càng không dám khóc thành tiếng, lảo đảo lết ra khỏi nhà xác.

Thang máy cách nhà xác chỉ có hai mươi bước chân, nhưng vừa rồi cậu bị "người" đẩy từ trong thang máy vào nhà xác, cho nên Cố Nhung không dám đi thang máy, nhưng vết thương chưa lành khiến Cố Nhung không chạy nhanh được, thậm chí đi đường cũng trở nên khập khiễng.

Cố Nhung lau nước mắt trên mặt, cúi đầu mở khóa di động định gọi cho Thẩm Thu Kích, cũng may vận khí của cậu chưa xui tới cùng cực, có thể gọi được điện thoại.

Nhưng khi Cố Nhung vừa mới nhấn gọi cho Thẩm Thu Kích, cậu lập tức nghe thấy có tiếng bánh xe lăn vọng ra từ nhà xác sau lưng, Cố Nhung không dám quay đầu lại, âm thanh này khiến cậu không có lựa chọn nào, không chút nghĩ ngợi ấn thang máy đi lên tầng trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!