Nhìn cảnh tượng đầy quen thuộc này, đoàn người Hanada Saharuna lâm vào trầm mặc.
[Aoi Takeo [18]: Đừng có chơi nhau như vậy chứ! Nhân thiết của bọn họ giống chúng ta y như đúc! Tùy hứng đại tiểu thư, hoa hoa công tử, tùy tùng yếu đuối! Đụng hàng toàn bộ! Hoa hoa công tử nhà người ta còn có nốt ruồi son, giá trị thời thượng cao gấp vạn lần học ủy! Học ủy! Tại sao ông không ăn diện lẳng lơ hơn một chút?! Đối phương mặc áo sơ mi hồng, ông cũng có thể khoác áo da lưới!!
Mihara Kazuto [13]: Bệnh thần kinh! Mẹ nó ai muốn mặc áo da lưới? Tôi là hoa hoa công tử chứ không phải biến thái! Hơn nữa sao ông không tự nói mình ăn mặc quá đơn giản đi? Nhìn tùy hứng đại tiểu thư của người ta xem, váy mini đỏ cổ chữ V, chân đeo vớ đùi xỏ giày cao gót 10 phân!
Vừa nhìn là biết chính là loại đàn bà khó chiều không dễ ở chung, thế này mới phù hợp với "Đại tiểu thư tùy hứng"!
Aoi Takeo [18]: Tôi nhổ vào! Tôi đây theo đuổi hình tượng "Nhận ngàn vạn sủng ái, ngây thơ tàn nhẫn không rành thế sự tùy hứng đại tiểu thư" được chưa! Khác với cái loại vừa nhìn là biết thích bao dưỡng tiểu chó săn, dùng tiền bắt người ta quỳ xuống liếm chân như cô ta! Đúng, nhìn bộ dạng hèn mọn của tên tùy tùng kia đi, chắc chắn hắn đã liếm qua rồi!
..... Không được! Chúng ta không thể cứ như vậy mà nhận thua, chúng ta phải cướp nhân thiết về! Muốn đánh bại ma pháp chỉ có thể dùng ma pháp! Chỉ cần chúng ta nổi bật hơn bọn họ, chắc chắn có thể khắc sâu ấn tượng vào trong đầu người khác trước! Chúng ta là độc nhất vô nhị!]
Nói xong, Aoi Takeo đột nhiên quay đầu nhìn về phía số 34 Nakajima Shisuke, trong ánh mắt để lộ ra một tin tức mãnh liệt.
Nakajima Shisuke mặt cứng đờ, nhịn không được lùi về phía sau một bước.
[Nakajima Shisuke [34]: Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hôm nay cho dù tôi có chết ở chỗ này cũng sẽ không liếm chân ông!!]
Aoi Takeo hận sắt không thành thép, đồng đội của cô thế mà lại lâm trận chùn bước, thật đáng xấu hổ! Cô khinh bỉ hắn!
Aoi Takeo không chịu từ bỏ, lại quay sang nhìn về phía học ủy Mihara Kazuto.
[Aoi Takeo [18]: Chúng ta có thể biểu diễn 1 màn thân mật da thịt ngay ở đây! Tuy rằng không mang theo roi nhưng mà tôi có thắt lưng! Vì bài kiểm tra cũng vì tôn nghiêm nhân thiết đã bị cướp mất của chúng ta, tôi có thể.......
Mihara Kazuto [13]: Tôi không thể! Cút--!! ]
"......" Liên tục bị hai người đồng bạn cự tuyệt, Aoi Takeo cảm thấy vô cùng tức giận.
[ Aoi Takeo [18]: Đây chính là trận khảo nghệ đầu tiên của chúng ta mà, vì cái gì mấy người không thể nỗ lực một chút! Dù sao cũng chỉ là mất mặt thôi, hết trận này là chúng ta có thể rút thẻ thân phận mới! Mấy người sợ cái gì!
Mihara Kazuto [13]: Thế mà là mất mặt sao? Đó chính là tiết tháo và tôn nghiêm cuối cùng của bọn tôi!
Aoi Takeo [18]: Thôi được rồi, không trông cậy được vào mấy người! Tôi tự mình lên! Tôi sẽ không nhường nhân thiết tùy hứng đại tiểu thư cho ả đàn bà kia!]
Aoi Takeo nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, đối phương đang chỉ huy tùy tùng dỡ hành lý xuống.
"Thật là, động tác nhanh nhẹn một chút! Chân tôi đứng lâu mỏi hết rồi đây này!" Rõ ràng là mới từ trên xe xuống chưa được 2 phút, cô ta lại nói như đã đứng tận 2 tiếng đồng hồ.
Aoi Takeo cười lạnh một tiếng, chỉ có vậy? Tuy nhìn bề ngoài cô không khắc nghiệt được như ả ta, nhưng nội tại bên trong thì nhất định sẽ không thua! Chỉ là tùy hứng khó ở chung mà thôi, lấy kinh nghiệm đùa bỡn những gã đàn ông liếm cẩu kia của cô chẳng lẽ còn không bắt mắt được bằng ả?
Nghĩ như vậy Aoi Takeo chuẩn bị mở miệng.
"Đứng quá lâu đúng là không tốt, sẽ khiến máu dưới chân không được lưu thông dẫn tới phù nề, nặng thì gây giãn tĩnh mạch khiến chân nổi đầy gân xanh....... Chân của thân ái đẹp như vậy, nếu bị chuyện này ảnh hưởng đến mỹ quan thì không được. Không bằng để anh giúp em xoa bóp nhé?" Nói xong người đàn ông hơi quỳ xuống xoa xoa bắp chân người phụ nữ.
Người phụ nữ váy đỏ bật cười khanh khách, cũng không né tránh, thậm chí còn nhấc chân lên đạp trên đầu gối anh ta, giày cao gót nhẹ nhàng đung đưa: "Đúng là bất ngờ thật ~ Anh hiểu biết nhiều thật đó ~ Vậy thì nhẹ tay một chút ~"
Với chiều dài bộ váy của cô ta, từ góc độ của người đàn ông tuyệt đối có thể nhìn rõ ràng rành mạch được bên trong. Hơn nữa cô ta còn cắn môi ra vẻ quyến rũ, vừa thấy đã biết là cố ý.
"......." Aoi Takeo hơi há mồm, yên lặng xoay người nhìn đồng bạn của mình.
Ba người trầm mặc nhìn nhau vài giây, Aoi Takeo đột nhiên che mặt lại: "Xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi không thắng được ả!"
Sự tôn nghiêm của đàn ông còn sót lại trong cô không cho phép cô làm ra hành động lộ quần nhỏ trước mặt người khác! Ả đàn bà kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tùy hứng thì đã đành, vì cái gì còn có thể lố lăng đến thế! Giá trị thời thượng cao như vậy bố ai mà so nổi!
Nhìn một màn cay mắt trước mặt, cộng thêm việc nghe các bạn học khắc khẩu trong kênh chat, Hanada Saharuna lộ ra mắt cá chết. Giờ khắc này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không bị chọn trúng.
Quên đi, thích làm gì thì làm, phim này không diễn được nữa rồi, mấy người tự cầu phúc đi.
Hanada Saharuna ôm balo xoay người nói với quản lý khách sạn: "Xin hỏi bây giờ phải làm thủ tục ở đâu vậy? Tôi ở phòng số 7."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!