Chương 41: (Vô Đề)

Vòng đu quay Beika.

Sato Miwako nhìn đồng hồ, thời gian đến khi phát nổ chỉ còn 5 phút.

Cô nôn nóng xoay người, bên ngoài dải phân cách tụ tập một đống người dân và phóng viên cầm camera vây xem, chỉ có mỗi thân ảnh của Hanada Saharuna là không thấy.

Thanh tra Megure đứng một bên lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn về phía xe cáp số 72, trong lòng tràn đầy do dự.

Đến khi cách vụ nổ còn 4 phút, ông dùng sức nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra một lần nữa hạ quyết tâm nói: "Bây giờ, tất cả mọi người rút khỏi bục đu quay, lui về phía dải phân cách!"

Sato Miwako đột nhiên quay đầu, cô nhìn thanh tra Megure cầu xin: "Thanh tra, chúng ta không thể bỏ lại Matsuda như vậy, bây giờ vẫn còn thời gian....."

"Không còn thời gian nữa!" Thanh tra Megure lớn tiếng quát: "Sato, cô bình tĩnh lại đi! Những gì có thể làm chúng ta đã làm rồi! Đây cũng chính là quyết định của Matsuda! Hiện tại, lập tức lui xuống!"

Sato Miwako và Megure Juzo nhìn nhau, cô nhận ra ánh mắt ông vô cùng nặng nề, lập tức hiểu được tâm tình của đối phương cũng không khác gì cô. Chỉ là Megure Juzo là người lãnh đạo, trọng trách ông phải gánh vác rất nhiều, nên so với những người khác ông phải càng lý trí hơn.

"Đi xuống đi, Sato." Megure Juzo quay mặt đi, đè mũ trên đầu xuống, giấu biểu tình của mình ở dưới bóng đen: "Đừng ở lại chỗ này làm Matsuda phân tâm."

Nói rồi dẫn đầu rời đi.

Sato Miwako siết chặt nắm tay, hơi nóng tràn lên đôi mắt, cánh mũi dần trở nên chua xót. Rõ ràng không muốn bỏ cuộc, nhưng chỉ có thể dừng bước ở đây sao....... Lý trí của cảnh sát cuối cùng vẫn làm cô đuổi theo Megure Juzo.

Đoàn người Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm đi tới sau dải phân cách, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên xe cáp ở giữa không trung.

Sato Miwako cũng không ngoại lệ, cô ngẩng đầy, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh bốn người cô, Takagi, Matsuda và Hanada ở chung. Từ khi cùng Takagi Wataru đảm nhận công việc hướng dẫn cho Matsuda Jinpei và Hanada Saharuna, bốn người họ hầu hết đều đồng hành cùng nhau trong mỗi lần làm nhiệm vụ.

Matsuda Jinpei độc miệng khó chiều, Hanada Saharuna hoạt bát ngây thơ, nhưng lúc nào cũng đối đầu với Matsuda Jinpei, Takagi Wataru hiền lành lần nào cũng phải hòa giải cho hai người. Cuộc sống làm việc hỗn loạn gà bay chó sủa nhưng lại mang đến cho Sato Miwako rất nhiều tiếng cười. Cô cứ nghĩ rằng có thể mãi mãi được như vậy, lại không ngờ ông trời sẽ giáng cho cô một đòn thật nặng.

Vì sao, vì sao cứ là người cô yêu quý đều sẽ gặp chuyện không may, tựa như bố cô vậy? Chẳng lẽ cô đúng là tai tinh chỉ mang đến bất hạnh cho người khác thật sao? Takagi Wataru và Hanada Saharuna ở cạnh cô có phải cũng sẽ như vậy hay không?

Sato Miwako cảm thấy hỏng mất, nước mắt chậm rãi thấm đẫm mắt cô, vòng đu quay trước mặt dần trở nên mơ hồ.

"Còn 3 phút." Bên tai truyền đến thanh âm nặng nề của Megure Juzo.

Sato Miwako cắn môi, Hanada, rốt cuộc em đang ở đâu?! Mau quay về đi!

"2 phút." Giọng nói Megure Juzo có chút run rẩy.

Sato Miwako siết chặt nắm tay, nước mắt lưng tròng.

"1 phút......"

"A a a a --!!"

Tiếng kêu thảm thiết thật lớn truyền đến từ đám người phía sau, cắt ngang câu đếm ngược của Megure Juzo, ngay sau đó là một giọng nữ quen thuộc vang lên.

"Tiền bối Sato! Mau bảo tên Matsuda kia gỡ bom xuống! Em bắt được bom phạm rồi--!!"

Thanh âm Hanada Saharuna vang vọng khắp quảng trường, Sato Miwako mở to hai mắt, những giọt lệ nóng lăn dài trên má.

Bên ngoài dải phân cách dưới vòng đu quay, một số lượng lớn đám đông dân chúng và phóng viên đang tụ tập lại, mọi người đều ngẩng đầu khẩn trương nhìn xe cáp trên cao.

Từ tin tức và tiếng nghị luận của những người xung quanh, bọn họ đã biết có một cảnh sát bị nhốt ở trong xe cáp số 72. Nghe nói bên trong còn có bom, hơn nữa chỉ còn chưa đến 3 phút là sẽ nổ! Tim của đám đông đều sắp vọt lên khỏi cổ, có một vài người phụ nữ và trẻ em còn xúc động chắp tay cầu nguyện cho người cảnh sát đáng thương kia.

"Mẹ ơi, sao chú cảnh sát còn chưa xuống vậy?" Một cô bé mặc váy xanh tò mò hỏi.

Vì tuổi còn nhỏ nên cô bé cái gì cũng không biết, chỉ là đi theo đám người đến tụ tập ở đây.

Trên mặt của người mẹ lộ ra biểu tình vừa thương cảm vừa bất đắc dĩ: "Chú cảnh sát đang rất cố gắng, nhất định chú ấy có thể xuống được...... Nhưng mà chúng ta không thể xem nữa, nào, mẹ con mình về thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!