Khách sạn trung tâm Beika.
"....... Nói nghe nè, toàn bộ voucher vừa được tung ra ở đây, ngoài người đến ở trong khách sạn thì cũng chỉ có những khách hàng VIP như chúng ta mới có thể nhận được thôi." Suzuki Sonoko đắc ý chống nạnh nói: "Đặc biệt là tiệc buffet hải sản của bọn họ, muốn đặt trước thì cũng phải xếp hàng dài đó! Cho nên hai người có thể lấy được voucher này cũng là nhờ công của tớ nha ~"
"Oa ~ mong chờ thật đó ~ cảm ơn Sonoko!" Mori Ran thập phần ủng hộ.
Suzuki Sonoko sau khi được thổi phồng càng thêm đắc ý, cô cong lưng nhìn Edogawa Conan: "Kem giới hạn chỉ trong mùa hè dành cho trẻ em ở đây rất nổi tiếng, tiểu quỷ, nhóc có lộc ăn đấy."
Ha hả, ngại quá, hôm qua cậu mới vừa ăn xong. Hơn nữa còn nhìn thanh tra Hanada ăn tận 5 hộp, giờ cậu không còn hứng thú gì với cái kem kia nữa. Edogawa Conan lộ ra mắt cá chết.
Thì ra voucher đặc biệt này khó lấy như vậy sao? Chả trách thanh tra Hanada uể oải như vậy. Cũng may là cuối cùng cô ấy cũng kịp đi ăn buffet hải sản, bằng không về sau nhất định sẽ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt oán hận mất......... Nhưng mà hôm qua vừa mới đến đây, không ngờ hôm nay lại tới nữa. Có phải cậu quá có duyên với cái khách sạn này rồi không?
Edogawa Conan lâm vào trầm tư.
"Thật là, rõ ràng đang nói chuyện với nó, tiểu quỷ này thế mà lại thất thần!" Suzuki Sonoko bất mãn khoanh tay trước ngực.
"Conan thích suy nghĩ, hơn nữa còn rất thông minh, luôn nghĩ ra những điều gây bất ngờ, y như một thám tử nhỏ vậy." Mori Ran vội vàng lên tiếng giảng hòa, cô chuyển chủ đề: "Nè Sonoko, chúng ta đi đâu trước đây?"
Nghe thấy Mori Ran hỏi, Suzuki Sonoko che miệng lại tươi cười không có ý tốt: "Còn đi đâu? Tất nhiên là bể bơi vô cực trên nóc khách sạn rồi! Nơi này có rất nhiều anh đẹp trai đó ~ Ran, dáng cậu đẹp như vậy, nói không chừng có thể câu được một hai anh. Cũng tiện chọc tức luôn ông ~ chồng ~ bỏ ~ vợ không biết chạy đi nơi nào kia nha~"
"Sonoko!" Mori Ran xấu hổ nắm chặt nắm tay: "Quả nhiên ý định của cậu là vậy!"
"Nói thiệt đó, chẳng lẽ đây không phải lỗi của cái tên vừa tỏ tình đã biến mất hút kia sao?" Suzuki Sonoko chuyển tầm mắt, "Ran, cậu không nên cứ chạy theo tên đó mãi, cậu phải cho hắn cảm nhận được nhiều nguy cơ hơn chứ, như vậy hắn mới càng thêm ân cần!"
Mặc dù chính mình cũng gà mờ trong tình yêu, nhưng lại rất thích đưa ra những quan điểm lung tung lộn xộn.
Edogawa Conan nhìn chằm chằm Suzuki Sonoko, con nhỏ này lại bắt đầu!
"Reng reng........"
Một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên xen vào cuộc đối thoại của hai người, Mori Ran lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo, bố ạ....... Dạ?! Bố nói trong khách sạn có bom?!"
Mori Ran lập tức không kiểm soát được âm lượng, sau khi phát hiện không ổn cô vội vàng che miệng lại. May mà lúc này bọn họ đang ở hành lang vào thang máy, ngoài ba người ra không còn ai khác. Bằng không những lời cô vừa nói ra chắc chắn sẽ khiến người ta hoảng sợ.
Nghe thấy Mori Ran, sắc mặt Suzuki Sonoko và Edogawa Conan đều thay đổi. Suzuki Sonoko vội vàng dựa vào bên tai Mori Ran, Edogawa Conan cũng ngửa đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô.
"....... Vâng ạ! Đúng vậy, con với Conan và Sonoko vẫn đang ở cạnh nhau...... Được, giờ bọn con sẽ rời đi ngay....... Vâng, con sẽ không chạy lung tung, con sẽ chờ bố tới." Mori Ran nghiêm túc gật đầu.
Sau khi tắt máy, cô quay đầu lại nói với Suzuki Sonoko và Edogawa Conan: "Bố tớ nói, thanh tra Megure nhận được điện thư nặc danh, nói trong khách sạn có bom. Lát nữa cảnh sát sẽ đến để sơ tán mọi người, bảo chúng ta rời đi trước, đến quảng trường trung tâm chờ ông ấy.
Bố cũng nói thêm cái này cũng có liên quan đến mấy vụ đánh bom nhỏ sáng nay, lo lắng hung thủ sẽ còn động tay động chân trên tàu cao tốc hoặc phương tiện giao thông công cộng, cho nên chuẩn bị lái xe đến đón chúng ta về."
"Chị Ran! Vụ đánh bom nhỏ đó có phải vụ đánh bom trên tàu cao tốc sáng nay không?" Edogawa Conan truy vấn.
"Ừ!" Mori Ran gật gật đầu, "Bố nói thanh tra Megure nhờ ông ấy hợp lực điều tra, bây giờ đang đi cùng với thanh tra Shiratori và những người khác..... Tóm lại chúng ta đi xuống trước đi!"
Suzuki Sonoko vội vàng giữ chặt tay Mori Ran tay, ba người đi qua hành lang bước vào thang máy.
Mori Ran ấn phím xuống tầng một, thang máy vừa mới đi xuống được hai tầng liền đột ngột dừng lại.
"Kỳ lạ? Sao tự dưng lại dừng........"Suzuki Sonoko vừa mới mở miệng, phía trên liền truyền đến một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó toàn bộ thang máy nhanh chóng rơi xuống.
Cảm giác không trọng lực đột nhiên kéo đến làm ba người trong tháng máy lắc lư, Suzuki Sonoko vội vàng sợ hãi ôm lấy Mori Ran: "Ran!"
"Chị Ran, mau nắm lấy tay vịn!" Edogawa Conan lập tức phản ứng lại, cậu nhanh chóng ấn nút khẩn cấp trong thang máy.
Mori Ran một tay ôm lấy bả vai của Suzuki Sonoko, một tay giữ chặt tay vịn thang máy để ổn định thân thể hai người. Trên mặt cô lộ ra biểu tình nghiêm túc sẵn sàng ứng phó với những tình huống phía sau.
Cái gì?! Con nói cáp thang máy con đi phát nổ? Sau đó các con bị nhốt trong thang máy?!" Mori Kogoro vừa mới cùng Shiratori Ninzaburo chạy đến khách sạn thì nhận được điện thoại của Mori Ran.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!