Chương 35: (Vô Đề)

Hanada Saharuna đặt nắm lông nhỏ màu cam lên bàn trà trong phòng khách, màu đỏ cam cùng trắng gạo tương phản với nhau rõ rệt.

Chỗ này cũng phải nói thêm, căn hộ của Hanada Saharuna mang tông màu chủ đạo là trắng và xanh nhạt, phối hợp cùng phụ kiện và gối tựa sáng màu, toàn bộ căn phòng tạo cho người ta một cảm giác thoáng đãng và tươi mới. Nhìn tổng thể vô cùng thoải mái, nơi sống như vậy mới có thể khiến cho tâm tình trở nên nhẹ nhàng.

"Nếu lớp trưởng đã xin tôi giúp đỡ, tôi chắc chắn là không thể chối từ. Dù sao thì chỗ này của tôi cũng có hai phòng, vậy ông ở phòng nhỏ kia đi." Hanada Saharuna nói, "Nhưng mà lồng sắt chuyên dụng cho hamster tôi phải lên mạng đặt đã....... Nói trước nhé, tôi không thể mua cho ông cái cung điện dát vàng như kia được đâu đấy?"

[ Lớp trưởng [12]: Cung điện thì không cần, chỉ cần cho tôi cái lồng lớn chút là được, nhỏ quá thì không thoải mái lắm. Dù sao bản chất vẫn là con người, không gian quá hẹp sẽ có cảm giác khó thở.]

"Cái này thì tôi biết, yên tâm đi, tôi mua cho ông cái 1m5!" Hanada Saharuna sảng khoái tỏ vẻ đều là chuyện nhỏ, lúc sau cô đột nhiên nói: "Từ vừa nãy tôi đã tò mò rồi, lớp trưởng ông thế mà lại cầm theo tay nải? Bên trong là cái gì vậy?"

[ Lớp trưởng [12]: Hạt dưa quả hạch linh tinh, chính là đồ ăn của tôi. Bà biết đó, kỹ năng phải dùng nhiều mới có thể thành thục. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng kỹ năng của mình, sợ là dùng không quen sẽ phải trì hoãn lộ trình. Nếu mấy ngày cũng không tìm thấy nhà bà tôi sẽ bị đói bụng, cho nên trước khi đi đã đóng gói chút thức ăn.]

Nói rồi cậu dùng móng vuột nhỏ linh hoạt cởi tay nải trắng trên lưng xuống, mở ra là thấy, bên trong quả nhiên là hạt dưa và quả hạch.

"Không hổ là lớp trưởng, thật đáng yêu......A, không phải, thật lợi hại!" Hanada Saharuna vội vàng sửa lời.

[ Lớp trưởng [12]: Hanada, tôi biết mình rất dễ thương, nhưng làm ơn đừng tùy ý mơ tưởng thân thể của tôi...... Khoảng thời gian này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn. Ăn ngủ nghỉ vệ sinh tôi đều có thể tự mình lo được, tôi sẽ cố gắng không cho bà thêm phiền toái.]

Nói xong hamster nhỏ màu cam chắp tay cúi đầu.

"Được, ông cứ đợi trong nhà thêm một khoảng thời gian đi. Chờ sau khi bên kia không còn động tĩnh gì nữa ông có thể tự do hành động." Hanada Saharuna làm một động tác OK.

Sáng sớm hôm nay, Hanada Saharuna nghỉ phép xong trở lại Sở Cảnh sát Đô thị liền phát hiện bầu không khí không đúng.

Toàn bộ văn phòng đều tràn ngập hơi thở khẩn trương, Sato Miwako và Takagi Wataru cũng căng thẳng ra mặt. Quan trọng nhất chính là, Matsuda Jinpei luôn lười biếng cũng có động thái khác thường, đang chủ động nói chuyện với Shiratori Ninzaburo.

"Sao lại thế này?" Hanada Saharuna đặt túi xách xuống ghế, vẻ mặt nghi hoặc đi đến bên người Sato Miwako và Takagi Wataru hỏi: "Tiền bối Sato, tiền bối Takagi, tại sao mọi người lại căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ là có vụ án lớn sao?"

Không thể nào? Hôm trước vừa mới phá xong đại án trộm đá quý, bây giờ lại thêm một vụ nữa?! Sẽ không phải lại do Edogawa Conan đấy chứ?! Thằng nhóc kia lại chạy đến khách sạn, nhà hàng, ga tàu, tàu thủy, khinh khí cầu mới khai trương nào vậy?

Có thể nghỉ một lát không? Tên đó không mệt nhưng làm cảnh sát giải quyết hậu quả như cô mệt sắp chết rồi đây!

Sato Miwako nghiêm túc nhìn Hanada Saharuna: "Hanada, rạng sáng hôm nay người phụ trách ga tàu cao tốc khu Beika nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, nói trên tàu có bom. Đối phương tưởng là trò đùa dai nên không để ý, ai ngờ lại thật sự phát nổ! May mắn lúc đó đang là rạng sáng, tàu chưa hoạt động, cho nên mới không có ai bị thương!

Ngay vừa rồi, một tiệm cafe cũng nhận được điện thoại nặc danh. Chờ đến khi đội gỡ bom cơ động đến đã nổ tung! Nghe nói là loại bom nhỏ, chỉ phá nát cửa kính sát đất. Nhưng do lúc đó có người ngồi ngay bên cạnh cho nên đã bị mảnh kính vỡ cắt qua động mạch! May mà người của chúng ta vừa vặn đến đúng lúc, mới kịp thời đem nạn nhân đến bệnh viện!"

Hanada Saharuna mở to hai mắt: "Chẳng lẽ đây là......"

"Không sai!" Sato Miwako nghiêm túc gật gật đầu: "Có người cố ý tạo ra vụ đánh bom liên tiếp!"

Giọng nói của cô mạnh mẽ hữu lực, truyền tải được sự nghiêm trọng của sự tình, khiến cho trái tim Hanada Saharuna cũng run lên.

Đúng lúc này, Chiba Kazunobu mập mạp hồng hộc chạy vào, vừa chạy vừa vẫy tờ giấy trắng trong tay: "Không, không ổn rồi! Vừa nãy chúng ta nhận được một tờ điện thư kỳ lạ!"

Bom, điện thư, hai từ mấu chốt này làm cho Hanada Saharuna mở to hai mắt, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chiba Kazunobu.

Không có khả năng! Điện thư đếm ngược của tên đánh bom giết Hagiwara Kenji, lại lợi dụng con tin giết Matsuda Jinpei kia rõ ràng đều được gửi vào mồng 6 tháng 1 hàng năm, bây giờ mới đầu tháng 6 mà!

Thanh tra Megure vốn đang nghiêm mặt thảo luận vụ án cùng Shiratori ngẩng đầu: "Điện thư kỳ quái nào?"

"Là một lá thư cảnh cáo! Không giống như trò đùa dai, tôi cho rằng có liên quan đến vụ đánh bom!" Chiba Kazunobu nói.

Sau đó anh đọc lại tin nhắn trên giấy một cách nghiêm túc: "....... Nhân danh những kị sĩ bàn tròn, lũ cảnh sát vừa ngu ngốc lại khôn khéo nghe đây...... Giữa trưa và 14 giờ hôm nay, chúng ta sẽ cho bắn pháo hoa chém đầu bạn chiến........... Có bản lĩnh thì đến ngăn cản thử xem. Chúng ta để trống ghế ngồi thứ 72 trên không, chờ ngươi hạ giá."

Nghe xong tờ điện thư kia, Hanada Saharuna cuối cùng cũng xác định, vụ đánh bom hôm nay chính là ngày Matsuda Jinpei chết!

Chỗ ngồi 72, cabin của vòng xe đu quay nơi Matsuda Jinpei nổ chết, cũng là một trong những vụ án khiến người ta thổn thức nhất trong "Thám tử lừng danh Conan".

Nghe Chiba Kazunobu đọc điện thư xong, Matsuda Jinpei xách balo lên chuẩn bị rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!