"Sao lại là cô?!"
Người đàn bà béo ngây ra nhìn người đứng ở cửa, sau đó bà ta cố ra vẻ trấn định buông tay nắm cửa ra lùi về hai bước: "......... Quên đi, cô vào đây trước đã!"
Nói rồi xoay người đi vào trong, người bên ngoài cũng thuận tay đóng cửa lại.
"Đúng thật là làm tôi ngoài ý muốn, tuy nói có chút hoài nghi, nhưng thật ra tôi hướng khả năng về phía hai người kia hơn." Bà béo nói
"Bà Murata, tôi không hiểu ý của bà." Trong phòng vang lên giọng nữ trẻ tuổi, cảm giác có chút quen tai.
Tiếp xúc với bà béo lâu như vậy, cuối cùng Hanada cũng biết tên gọi của người ta
-- Murata.
Cô ghé sát vào khe hở của tủ cố nhìn ra, nhưng vì người kia đang đứng ở vị trí tương đối xa, cho nên cô chỉ nhìn thấy một bàn tay. Cô không từ bỏ ý định mà cúi cúi xuống, đầu lập tức đụng phải cằm Amuro Tooru.
Amuro Tooru kêu lên một tiếng, trên cằm truyền tới một trận đau nhức.
Anh nhắm mắt lại hít một hơi, vươn tay đè lông đầu bù xù của Hanada Saharuna lại. Hanada Saharuna đang hết sức chăm chú nương theo lực tay của anh nghiêng đầu sang một chút, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài, không hề có cảm giác.
Bên này bà Murata vẫn còn đang ứng phó với người tới.
Bà ta ngồi trên giường, ngữ khí vẫn vênh váo tự đắc như cũ: "Đừng giả vờ nữa! Nếu cô không rõ ý tôi thì sao lại đến tìm tôi lúc này?
Vậy tôi nói thẳng luôn, lúc đó tôi nhặt được đồ trên hành lang, ngoài cô ra thì còn có hai nhóm người nữa. Tôi không biết là của ai, liền đưa cho ba người các cô một tờ giấy, nói rằng mình đã nhặt được hồ điệp, mời chủ nhân của hồ điệp chiều nay đến phòng tôi. Người bình thường nếu nhìn thấy hai từ "hồ điệp" thì chỉ biết thôi chứ không thể hiểu được.
Chỉ có kẻ đã trộm đi trang sức hồ điệp của cửa hàng đá quý Butterfly mới lý giải được thôi."
Vừa nói bà ta vừa quan sát biểu tình đối phương.
Nhìn thấy sắc mặt người kia khẽ biến đổi, bà Murata lập tức thừa thắng xông lên, cười cười không có ý tốt: "Nếu cô sống chết không chịu thừa nhận, vậy tôi chỉ đành giao đồ lại cho cảnh sát thôi ~ dù sao đến lúc đó bọn họ điều tra một chút là biết đồ này là của ai! Cô không có ý kiến chứ?"
"Xin đừng làm vậy!" Lời của bà Murata quả nhiên làm cho người tới nóng nảy, Hanada Saharuna nghe thấy thanh âm của đối phương lập tức cao lên.
Thành công xé nát ngụy trang bình tĩnh của đối phương, người đàn bà béo lập tức cảm thấy sung sướng, bà ta cười ha hả: "Ôi chao ~ cô nóng nảy thật đó! Giả bộ bình tĩnh chắc khó lắm nhỉ, cô nên về soi gương luyện tập nhiều hơn đấy ha ha ha ha ~~~"
Người tới tựa hồ đã tức giận, nhưng vì bị bắt được nhược điểm nên chỉ có thể nhịn xuống. Cô ta hạ thấp thái độ xuống nói: "Bà Murata, tôi chỉ muốn lấy đồ về mà thôi."
"Lấy lại?" Bà Murata như nghe được chuyện cười, "Ha ha ha ha cô sẽ không cho rằng chỉ cần xoè tay xì xỏ thì tôi sẽ trả lại cho cô đấy chứ? Cô là đồ ngu sao! Đống đá quý đó đáng giá hàng triệu yên đấy! Sao tôi phải trả lại cho cô!"
"Vậy rốt cuộc bà muốn thế nào! Tôi phải làm gì bà mới bằng lòng trả lại cho tôi!" Người tới càng nói càng tức, cô ta không nhịn được tiến hai bước về phía Murata, cũng vừa vặn tiến vào trong phạm vi tầm mắt của Hanada Saharuna.
Đồng phục xanh biển cùng chân váy chữ A, khuôn mặt thanh tú, đúng là cô lễ tân Keiko vừa rồi còn nói chuyện cùng Hanada Saharuna.
Hanada Saharuna chớp chớp mắt, thảo nào cô lại cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, thì ra là đã gặp rồi.
Trước đó thanh tra Megure có nói qua Đội 3 trong khi điều tra vụ trộm phát hiện trong khách sạn Beika có nội gián, không ngờ lại là chị gái lễ tân này. Hừ, đúng là ngoài dự liệu.
Bà Murata lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Đã tới nước này rồi còn phải hỏi. Ngu ngốc như cô rốt cuộc là làm thế nào mà trộm được đá quý vậy? Cô ăn may đấy à!" Sau khi nói đến mức làm Keiko vừa xấu hổ vừa giận dữ, bà ta bắt đầu đổi thành biểu tình tham lam: "Đương nhiên là tiền rồi, tiền! Tôi nghĩ kĩ rồi, những món trang sức đó tuy rằng vừa đẹp lại vừa đắt, nhưng dù gì cũng là tang vật, vừa không thể đeo cũng chẳng thể tùy tiện bán đi, rất không có lời!
So với đá quý, quả nhiên cầm tiền vẫn tốt hơn...... Cho nên nếu cô muốn cầm những thứ đó về, cầm tiền đến mà đổi! Tôi cũng không yêu cầu nhiều lắm đâu, chỉ cần trả tôi gấp 3 là được! Hơn nữa tôi muốn ngay trong hôm nay!"
"Gấp ba?! Còn muốn trong hôm nay? Sao bà không đi ăn cướp luôn đi! Chính bà cũng biết bây giờ cảnh sát đang nhìn chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể tuồn những thứ đó ra ngoài! Chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho bà?!" Keikeo tức sắp hộc cả máu.
Trái lại với sự nôn nóng của đối phương, bà Murata vẫn vô cùng tự tại: "Ai da, đấy là vấn đề của các cô. Gấp ba cũng không đắt chút nào, chưa kể tôi còn nhặt được tận mấy món liền, tính giá gốc cũng phải 4 5 triệu đi, gấp ba lên thì chỉ gần 20 triệu. So với giá trị đống đá quý mấy người trộm được cũng chẳng nhằm nhò gì. Hơn nữa các người phải biết rằng, đây chính là phí bịt miệng tôi đó?"
Bà Murata lộ ra nụ cười ác ý: "Nếu tôi gọi điện thoại cho cảnh sát báo án...... Chắc cô cũng biết kết cục của mình đúng không?"
Hanada Saharuna trốn trong tủ nghe toàn bộ quá trình uy hiếp không nhịn được cảm khái, nhìn đi! Đây mới gọi là diễn xuất có hồn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!