Chương 19: (Vô Đề)

"Chào buổi tối nhé anh phục vụ."

Lời nói của Hanada Saharuna làm cho Amuro Tooru lâm vào trầm mặc. Giây tiếp theo, bên cạnh liền vang lên một tiếng hét chói tai.

Chỉ thấy hòm thuốc Enomoto Azusa cầm trên tay rơi xuống đất, cô dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Hanada Saharuna.

"A a a a a........ Cô, cô, là cô?! Cô là cảnh sát?!"

Cho dù hôm qua Enomoto Azusa đã chịu hết kinh hách cả cuộc đời rồi, nhưng tất cả đều chỉ là muỗi so với khoảnh khắc cô biết được thân phận của Hanada Saharuna.

Một cảnh sát Nhật Bản, chân đạp tận 5 thuyền! Không những nam nữ ăn cả, còn là máu S thích chơi NP! Thái quá lắm rồi đó! Không phải nói cảnh sát rất bận rộn sao? Cô ấy vì cái gì còn có thể thừa nhiều thời gian đi đùa giỡn tình cảm người ta như vậy?! Làm việc nghiêm túc chút đi--!!

Trong một khắc tiến vào cửa quán cafe Poirot một lần nữa kia, Hanada Saharuna đã tiến vào trạng thái tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Vì thế cô quyết định dùng tới kỹ thuật diễn cả đời này để duy trì tươi cười trên mặt cùng với một chút tôn nghiêm cuối cùng kia.

"Hanada, em đã tới đây rồi sao?" Sato Miwako tò mò hỏi.

"Hôm qua em được nghỉ mà. Đúng lúc bạn bè giới thiệu cho món sandwich ở đây, nói là ăn rất ngon nên em tới thử." Khóe miệng Hanada Saharuna nhếch lên lộ ra hàm răng trắng tuyết, cô nhìn chằm chằm Enomot Azusa nói từng chữ: "Không ngờ đồ ăn ở đây chẳng những là mỹ vị, quán cũng rất chú trọng riêng tư của khách hàng, không

-hề có hành vi nghe

-trộm

-chuyện

-của

-khách nữa.

Đúng là một nơi không tồi."

"........"Đây là uy hiếp đúng không? Chắc chắn là uy hiếp phải không?! Nhìn nụ cười đáng sợ của Hanada Saharuna, Enomoto Azusa nuốt nuốt nước bọt.

Chỉ bằng việc nhấn mạnh "riêng tư của khách hàng" và từ "nghe lén" thôi là đã chứng minh được cô biết hôm qua bọn họ nghe thấy hết cả rồi. Nếu bọn họ dám đem chuyện đối phương chân đạp 5 thuyền đi rêu rao, chắc chắc sẽ bị phốt vì tội nghe lén chuyện đời tư của khách hàng mất!

Nghe lén và tiết lộ chuyện đời tư của khách chính là điều tối kỵ trong ngành!

Lần đầu tiên trong đời Enomoto Azusa bị cảnh sát uy hiếp, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời như nào cho phải. Thay vì sợ hãi thì cô càng bối rối và hỗn loạn hơn.

Trời mẹ ơi! Thế mà cô lại bị cảnh sát giáp mặt uy hiếp? Có phải Nhật Bản sắp xong đời rồi không?

"Có thể khiến quý khách yêu thích thật tốt quá, về sau xin hãy ghé thăm nhiều hơn." Amuro Tooru đột nhiên mở miệng, chuyển lực chú ý của Hanada Saharuna sang phía mình.

Cô dịch tầm mắt từ Enomoto Azusa đến trên người Amuro Tooru, đôi mắt đen nhánh cùng tím xám đối diện nhau vài giây, Hanada Saharuna chủ động quay đi trước.

"Được thôi, lần sau tôi sẽ rủ bạn đi cùng." Cô nói

"........." Không phải chứ, thân phận thật cũng lộ hết rồi, cô còn định mang 5 con cá kia tới nữa sao? Enomoto Azusa há hốc miệng.

Tâm thái của cảnh sát hiện giờ đều tốt như vậy sao? Vị cảnh sát này hoàn toàn không thấy xấu hổ sao?! Đổi lại nếu là cô chắc cô sẽ tự chôn mình dưới tháp Tokyo, cả đời cũng sẽ không đặt chân vào quán cafe này thêm một lần nào nữa!

Nếu Hanada Saharuna đọc được suy nghĩ của Enomoto Azusa, nhất định sẽ bắt tay cô ấy mà lắc một trận. Trên thực tế, nếu không phải ở đây xảy ra án mạng, thân làm cảnh sát bắt buộc phải xuất hiện, căn bản cô cũng không có ý định đến đây nữa mà!

Xét đến cùng, đều là lỗi của hung thủ giết người!

Nghĩ đến đây, Hanada Saharuna bắn ánh mắt lạnh băng về phía đám người bị tình nghi. Hai người trong đó khi tiếp xúc với ánh mắt của cô, liền bất giác nhìn về hướng khác.

Bây giờ lại biết trốn rồi? Hanada Saharuna cười lạnh một tiếng.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, trên đỉnh đầu hai người bị tình nghi hiện lên tấm card nửa trong suốt màu xanh lục, tượng trưng cho thẻ thân phận người bình thường, phía dưới là dòng giới thiệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!