Chương 180: (Vô Đề)

"Chuyện là thế này, sau vụ tai nạn trên cầu vượt xảy ra vào chiều hôm qua khiến một số lượng lớn thi thể được đưa vào, Oe Miko đã nhận ra đây là một cơ hội để ra tay.

Vì vậy cô ta đã tìm cớ hẹn gặp nạn nhân Noi Yuki sau khi tan làm, địa điểm gặp mặt có lẽ là khu vườn nhỏ nằm giữa tòa cấp cứu và khu nội trú. Nơi đó rất kín đáo, có nhiều bụi cây cao che khuất, lại còn vài ban đêm nên gần như không có ai qua lại, là một địa điểm hoàn hảo để ra tay.

Khi Noi Yuki đến điểm hẹn, Oe Miko đã dùng thuốc mê đánh ngất cậu ấy rồi giấu vào trong bụi cây. Những vụn cỏ và đất dưới đế giày của nạn nhân chính là bằng chứng." Edogawa Conan nói.

"Đến 10 giờ tối, khi bệnh viện cấm người nhà đến thăm và cũng là lúc vắng người nhất, Oe Miko đã hạ thuốc bệnh nhân ở khu nội trú, sau đó hợp tình hợp lý đưa thi thể người đó đến nhà xác của tòa nhà cấp cứu. Trên đường đi qua khu vườn nhỏ, cô ta đã thần không biết quỷ không hay giấu Noi Yuki vào dưới gầm xe đẩy.

Cô ta đưa thi thể đến nhà xác, quả nhiên nhìn thấy Egawa Ryo đang bận tối mắt tối mũi như dự đoán. Thế là cô ta đưa bệnh án cho cậu ta để làm thủ tục rồi nói mình sẽ tự chuyển thi thể vào.

Cứ như vậy, cô ta đã lặng lẽ đưa Noi Yuki lúc ấy vẫn còn sống vào ngăn tủ đông số 44 ngay sau lưng Egawa Ryo. Sau đó tiêm cho cậu ấy thuốc giãn cơ, để nạn nhân dù có tỉnh lại cũng không thể cử động. Có lẽ cô ta còn bịt cả miệng cậu ấy lại nữa.... Vì ngày hôm sau chính là ca trực của Oe Miko, lúc đó cô ta chỉ cần lén lút đưa thi thể ra ngoài là sẽ không ai hay biết.

Thế là Noi Yuki trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo đã từ từ chết ngạt khi oxy trong tủ đông cạn kiệt. Cái chết ấy hẳn là cực kỳ đau đớn, những ngón tay cong quắp lại như móng vuốt của cậu ấy chính là bằng chứng." Nói đến đây, Edogawa Conan nhíu mày.

Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn, đến cả Yamagami Toshimi vẫn luôn bênh vực Oe Miko cũng không khỏi lộ vẻ mặt sợ hãi.

Gã đàn ông hơi mập đứng cạnh không nhịn được chất vấn: "Oe, sao cậu lại làm vậy?! Noi không phải là bạn trai của cậu sao?! Cậu ấy đối xử tốt với cậu bao nhiêu, chưa từng chê cậu nhạt nhẽo, lần nào đi chơi cũng dẫn cậu đi cùng, sao cậu có thể đối xử với cậu ấy như vậy hả?!"

Không biết câu nào đã chạm đến dây thần kinh của Oe Miko, cô gái vẫn luôn cúi đầu im lặng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.

Vẻ mặt cô bình tĩnh đến lạ, nhưng trong mắt lại hằn đầy tia máu: "Hắn dẫn theo tôi đi chẳng qua là để làm màu ra vẻ mình là đàn ông tốt thôi. Hắn chỉ là một tên khốn nạn kinh tởm lấy việc trêu đùa, chà đạp lên lòng tự trọng của người khác làm thú vui. Nếu không phải tại hắn thì Daisuke đã không chết rồi!"

"Cái gì?" Gã đàn ông hơi mập có chút hoảng hốt, "Cậu nói cái gì thế? Akimoto chết là tai nạn mà, chuyện này thì liên quan quái gì đến Noi?!"

Đến nước này, Oe Miko dường như cũng không còn ý định giấu giếm nữa, cô lạnh lùng nhìn gã đàn ông hơi mập: "Hôm đó trong lễ truy điệu Daisuke, những lời cậu và Noi Yuki nói lúc say xỉn trong con ngõ kia tôi đều nghe thấy hết rồi.

Chính các người đã ép Daisuke nằm vào tủ đông nhà xác để quay video nên mới khiến anh ấy chết trong đó! Cậu và Noi Yuki đều là hung thủ giết người!"

"Không, không phải thế! Bọn tôi chỉ đùa thôi! Hôm đó bọn tôi uống say nên nói giỡn chơi, ai biết cậu ta lại trèo vào đó thật chứ!" Gã đàn ông hơi mập lùi lại một bước, trên mặt vã đầy mồ hôi lạnh.

Hắn nào có ngờ cuộc trò chuyện của mình và Noi Yuki hôm đó lại bị nghe thấy.

"Chuyện này là sao?" Yamagami Toshimi nhíu mày, "Tại sao tôi chưa bao giờ nghe các cậu nhắc đến chuyện này? Là các cậu đã ép Akimoto Daisuke trèo vào tủ?"

Gã đàn ông hơi mập vội vàng chối bay: "Không phải! Tôi đã nói rồi mà, chỉ là đùa chút thôi...."

"Cậu nói dối! Lúc Akimoto Daisuke bị nhốt trong tủ đông rõ ràng đã gọi điện thoại cầu cứu các người đúng chứ?! Là tại các người không nghe máy! Chính các người đã hại chết anh ấy!" Oe Miko càng nói càng kích động, "Nếu lúc đó các người chạy tới, hoặc gọi điện nhờ bạn học khác trong bệnh viện giúp đỡ thì anh ấy đã không chết rồi!!"

Mặt gã đàn ông hơi mập tái xanh, miệng lẩm bẩm: "Lúc đó bọn tôi say quá.... Tôi không cố ý đâu, tôi không nghe thấy chuông điện thoại.... Tôi thật sự không cố ý mà...."

"Thế tại sao sau khi Daisuke chết cậu lại không tự thú đi?! Các người không nỡ từ bỏ tương lai làm bác sĩ, lo lắng chuyện này sẽ trở thành vết nhơ rồi sẽ bị đuổi học chứ gì! Bớt ở đó ngụy biện lại!" Vẻ mặt Oe Miko méo mó đầy dữ tợn.

"Vậy việc cậu làm bây giờ thì gọi là gì? Chỉ vì biết sự thật mà tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, vì Akimoto Daisuke đã chết mà đến cả bạn trai của mình cũng giết à?" Gã đàn ông hơi mập gào to.

"Bởi vì anh ấy là anh trai tôi!" Oe Miko hét lên.

Gã đàn ông hơi mập bị dọa cho đứng hình: "Sao.... sao có thể chứ, trước giờ đâu có nghe cậu kể chuyện này...."

Tất cả mọi người tại hiện trường cũng chấn động.

Oe Miko ôm mặt: "Lúc dọn dẹp di vật giúp anh ấy, tôi tìm thấy trong đó có một tấm ảnh gia đình, người đàn ông trong ảnh chính là ba tôi.

Người phụ nữ đã chết hơn hai mươi năm trước trong câu chuyện ma quỷ ở bệnh viện kia thật ra chính là mẹ ruột của Daisuke. Bà ấy đã qua đời ngay sau khi sinh anh ấy, chỉ để lại một tấm ảnh. Thế là bệnh viện đã gửi anh ấy đến cô nhi viện cùng với tấm ảnh đó.... Chắc chắn anh ấy đã nhận ra ba tôi trong buổi họp phụ huynh.

Vậy mà anh ấy lại chẳng nói một lời, chỉ âm thầm chăm sóc tôi.... Thế mà tên Noi Yuki kia lại vì chuyện đó mà căm ghét anh ấy! Tên khốn nạn đê tiện! Hắn dùng tôi để uy hiếp Daisuke, bắt anh ấy viết luận văn hộ hắn.... Takami Saburo, đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa nữa, không phải cậu cũng là một trong đám bắt nạt đó sao?!" Oe Miko cười khẩy: "Cậu cũng may đấy, bởi vì người tiếp theo chính là cậu!"

Takami Saburo lùi lại một bước.

"Nhưng đó cũng không phải lý do để cô sát hại người vô tội." Amuro Tooru nhìn Oe Miko: "Ông lão đó không làm gì sai cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!