Chương 95: Phiên ngoại 5: Gặp lại Ngô Đại Bệnh

Có khoẻ không

Cố Trường An và Lục Thành mua vé trên mạng, hai chỗ ngồi vị trí DF sát rạt nhau, thuận tiện.

Vốn Cố Trường An hơi sốt sắng, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ngồi tàu cao tốc, cảm thấy quá nhanh, không có cảm giác an toàn, lúc ngồi vào trong buồng rồi mới nhận ra bản thân nghĩ quá nhiều.

Đây cũng là lần đầu Lục Thành ngồi tàu cao tốc, hắn rất nhanh đã thích ứng với bầu không khí trên tàu, tuy rằng cũng cực kỳ ồn ào, nhưng không có mùi thuốc lá.

Điểm này tốt hơn so với xe lửa.

Cố Trường An kéo bàn ở lưng ghế trước xuống, đặt đồ ăn vặt lên trên.

Khi Lục Thành chỉ mới đặt balo xuống, cậu đã thả một đống đồ ăn.

"..."

Lục Thành ngồi trở lại trên ghế, sửa cổ áo sơ mi một chút: "Bộ bữa trưa em chưa ăn gì à?"

Cố Trường An rộp rộp ăn khoai tây chiên: "Khoảng mười hai giờ ăn, hiện tại đã sắp bốn giờ, đói bụng rồi."

Mặt Lục Thành giật giật, dứt khoát nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Cố Trường An vừa ăn khoai tây chiên vừa uống Wahaha, vừa ăn vừa uống.

Lục Thành vừa thấy Chu Công* đến đón hắn thì tay lập tức bị kéo lại, hắn liền mở mắt ra: "Sao thế?"

*Gặp Chu Công: Chỉ việc nằm mơ.

Cố Trường An nói đến nhà rồi.

Lục Thành nhìn lướt qua cảnh vật chuyển động cực nhanh phía sau cửa sổ, rõ ràng cậu nói nhà là cổ trấn.

"Đến Tây Xương phải đi qua nơi này?"

"Không biết, em cũng không để ý." Cố Trường An nhìn những ngôi nhà kia, sơn thuỷ, cây cỏ, cảm giác như cái trấn nhỏ này đã là chuyện mấy chục năm trước, cậu đưa chút ngụm Wahaha cuối cùng cho Lục Thành, "Hay là lúc về ghé thăm?"

Lục Thành cắn chặt ống hút, uống nốt lọ Wahaha này, vị ngọt làm dạ dày hắn không thoải mái, hắn nhét chiếc lọ vào trong thùng rác: "Muốn về thì về."

Cố Trường An thu tầm mắt lại, nghiêng đầu sang nhìn người đàn ông.

Lục Thành nhíu mày: "Muốn hôn?"

Cố Trường An lắc đầu, ánh mắt vẫn rơi trên mặt người đàn ông.

Lục Thành hé mắt: "Em làm chuyện xấu gì à?"

"Anh ở cùng em từ sáng đến tối, chỉ thiếu điều dính chặt vào." Cố Trường An hỏi ngược lại, "Em thì có thể làm chuyện xấu xa gì?"

Đôi môi mỏng của Lục Thành mím thành đường nét lạnh lẽo cứng rắn.

Cố Trường An ném cho người đàn ông một viên kẹo, thấy hắn không phản ứng bèn xé gói kẹo ra: "Đây là Tiểu Long Nhân em ăn hồi còn bé, bình thường không thể mua, có dịp mới mua được."

Lục Thành: "Không ăn."

"Vậy em tự ăn." Cố Trường An nói như vậy, nhưng lại đút kẹo vào miệng người đàn ông của mình, "Đang yên đang lành nổi nóng với em cái gì?"

Lục Thành theo bản năng dùng đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo kia: "Em không thích anh can thiệp vào cuộc sống của em."

Cố Trường An đút tay vào túi đồ ăn vặt, trong giọng không nghe ra buồn vui: "Cái đó không gọi là can thiệp mà gọi là khống chế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!