Chương 5: (Vô Đề)

Tên diễn sâu* xuất hiện rồi

*Từ gốc: (dramatist) là một ngôn ngữ mạng, nghĩa tích cực là để khen ai đó diễn rất chân thực, nghĩa tiêu cực là để chê một người luôn thêm drama vào để có được sự chú ý của người khác (hám fame hay còn gọi là drama queen đó).

Cảm nhận được luồng sức mạnh cường đại, tim Cố Trường An đập mạnh bất thường, chốc chốc lại đụng vào tận xương sườn của cậu, dòng máu toàn thân nóng nảy bất an điên cuồng lẩn trốn.

Lúc Cố Trường An chuẩn bị xuống trấn tra xem, nguồn sức mạnh kia biến mất, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Cố Trường An giao ba lời nói dối nhỏ cho Ngô Đại Bệnh, cũng hướng dẫn luôn cách để vạch trần. Sau đó cậu tiếp tục theo dõi Trương Uy, mấy ngày sau đụng phải Vương Đình Đình đang đi tìm gã.

Mấy công nhân nối tiếp nhau tụ tập vây xem, trắng trợn chỉ trỏ.

"Tên nhóc Trương Uy kia giờ như biến thành người khác vậy, hào phóng thì không nói rồi đi, lại còn vứt bỏ một cô gái tốt đến thế, chắc không phải trúng tà đâu nhỉ?"

"Tôi nghĩ là Hà Kiến đi rồi, cậu ta nhớ nhung quá độ rồi bị rối loạn thần kinh."

"Không thể nào, hai người bọn họ làm sao có quan hệ tốt đến vậy?"

"Nếu không phải thì làm sao Trương Uy lại chia tay với một cô gái tốt như Vương Đình Đình? Ngẫm lại mà nói, Hà Kiến so với Vương Đình Đình còn trắng hơn, mông cũng vểnh, nói không chừng còn có chỗ khác hơn người."

"Có thể Trương Uy là cái loại kia đấy, cậu ta cả ngày chụp kín cổ áo, ai biết trên đó có cái gì đáng xấu hổ không."

"Chẳng phải Hà Kiến thích con gái à? Trong xưởng ai cũng biết mà."

"Chơi chán rồi, muốn chuyển sang làm với đàn ông chứ sao."

Một dàn tiếng cười vang ha ha truyền vào trong lỗ tai Cố Trường An, muốn khoét tai mình ra quá. Cậu vừa định rời đi thì khựng lại sau khi nghe đoạn tiếp theo.

"Ôi trời, mấy người nói thử xem, Hà Kiến tại sao lại cãi nhau với chủ nhiệm Vương, còn từ chức bỏ việc?"

"Ai mà biết, chắc đầu óc trúng gió ý. Chủ nhiệm Vương tác oai tác quái cũng không phải mới một hai ngày, cứ coi ông ta là cái rắm mà kệ, nhịn một chút là được."

"Quê Hà Kiến ở đâu vậy?"

"Tây Ninh."

"Có lẽ cậu ta có việc gấp dưới quê, chưa kịp xin nghỉ đã chạy về."

"Nhưng Hà Kiến hẳn là còn có chuyện gì mà người khác không biết, Trương Uy chắc chắn..."

"Đúng rồi! Buổi tối trước ngày Hà Kiến đi, tôi thấy cậu ta cùng Trương Uy nói chuyện trong ngõ hẻm. Không biết nói gì mà Trương Uy lại đẩy cậu ta ngã xuống đất, trông cực kỳ dữ dằn."

"Có gì lạ đâu, mấy người ồn ào xong chưa. Lại nói chân Vương Đình Đình vừa trắng vừa mịn, chỉ cần đôi chân đó thôi cũng đủ để chơi cả năm*.

*Một câu nói trong phim "Long tại biên duyên".

Từng ánh mắt suồng sã rơi trên người Vương Đình Đình.

Cố Trường An không đành lòng nhìn thẳng, cậu chỉnh lý lại thông tin nắm được, nhân cơ hội theo Vương Đình Đình đi đến một quầy rượu.

Vương Đình Đình hình như là khách quen của quán, cô cởϊ áσ khoác lộ ra bờ vai trắng như tuyết đứng trên sàn nhảy múa, cảm giác tươi mát sạch sẽ biến mất không còn tăm tích.

Cố Trường An ngồi ở quầy bar gọi một ly rượu.

Hầu bàn nhìn qua đến lần thứ tư, Cố Trường An nghiêng đầu, tay gõ mặt bàn: "Tôi không thích đàn ông."

Hầu bàn mặt e thẹn, thế nhưng lời nói ra miệng thì ngược lại: "Vẻ đẹp của cậu khiến người ta khó lòng kiềm chế."

Cố Trường An à một tiếng: "Vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!