Tư tưởng hỏng rồi
Phần sau gáy bị vẽ của Cố Trường An bỗng nổi da gà, cậu gãi gãi, không có gì.
"Anh giở trò quỷ gì đấy?"
Lục Thành ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước: "Tập trung lái xe."
Cố Trường An lại sờ cổ, vẫn không phát hiện có gì lạ, đột nhiên phần lưng bị một lồng ngực dày rộng dựa vào, toàn bộ lỗ chân lông trên người cậu nổ tung trong nháy mắt: "Con mẹ nó anh ngồi thẳng lại cho tôi!"
Lục Thành khép mí mắt, làm như không nghe thấy.
Cố Trường An dừng xe ở giao lộ, sầm mặt chờ đèn xanh.
Một em gái chạy xe đạp điện chậm rãi lái lại đây, vô tình bị hai anh cực kỳ đẹp trai làm cho mù mắt. Cô lắc lắc cổ xem, khắp mặt đều là WOW, quá bạo, quá bạo rồi!
Phải chụp một tấm thôi, em gái vừa lấy điện thoại ra đã bị một ánh mắt lạnh lẽo bắn trúng, là cậu thanh niên tóc đen có vẻ bề ngoài xinh đẹp kia. Cô nuốt nước miếng một cái, sợ hãi nhét điện thoại vào túi, rúc đầu xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn đông ngó tây, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn.
Người ngồi phía sau râu ria xồm xoàm, mặt đầy mệt mỏi, nhưng vẫn cứ không che giấu được mị lực của một người đàn ông đẹp trai....
Em gái trợn mắt há mồm, quá tuyệt quá tuyệt, liên tục bấm 666*.
*666: Quá trâu bò.
Nhanh tay chụp tấm ảnh, em gái làm như không có chuyện gì xảy ra. Đèn đường sáng lên, cô gái nhìn chiếc xe gắn máy băng qua đường lớn.
Xe máy đi xa, không thấy được nữa, em gái vẫn còn dư vị, cảm giác kia giống như là vừa ăn vào một bữa tiệc thật lớn, lúc về dư vị còn có thể lưu lại rất nhiều ngày.
Đến cục công an, chân Cố Trường An chống đất, khắp mặt che kín sương lạnh, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Xuống!"
Phía sau không đáp lại.
Cố Trường An quay đầu lại nhìn, người đàn ông đang dựa vào lưng cậu ngủ thiếp đi, nằm mơ giữa ban ngày, hẳn là mơ thấy mộng đẹp, khoé môi sắp vểnh đến tận trời, nhìn hắn thì chắc trong mộng đang trái ôm phải ấp.
"..."
Tối hôm qua bị ác mộng quấn quanh Cố Trường An ghen tị hừ một tiếng, nham hiểm tắt máy xuống xe.
Không còn chỗ dựa, cả người Lục Thành nghiêng về phía trước, nếu không phải hắn kịp thời tỉnh lại thì nhất định sẽ bị ngã sấp mặt.
Cố Trường An đi thẳng vào cục công an, Lục Thành theo sau ngáp một cái, giơ tay vuốt vuốt sợi tóc rối bời trước trán, ngủ suốt cả đoạn đường, tinh thần tốt lắm rồi.
Vương Minh Minh chạy ra nghênh đón: "Cậu đến rồi à Cố tiên sinh."
Cố Trường An gật gật đầu, hỏi là có chuyện gì.
"Đến chỗ Quý đội rồi hẵng nói." Vương Minh Minh liếc ra sau, dùng giọng thương lượng nói, "Bạn của cậu có thể chờ ở ngoài được không?"
Cố Trường An không quay đầu lại nói: "Lục Thành, anh chờ ở ngoài đi."
Lục Thành uể oải bước vào, nghiêng đầu nhìn thanh niên: "Không thể vào cùng?"
Cố Trường An nói: "Anh là người không phận sự."
Lời này đến cả Vương Minh Minh cũng không dám nói. Người đàn ông tên Lục Thành đây không giàu thì quý, trên người mang theo loại cảm giác áp bức mạnh mẽ, nhìn thì ôn văn nhĩ nhã, rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại khiến người ta không rét mà run.
Kỳ dị nhất là không tra được hồ sơ của người này, đây không phải chuyện mà một cảnh sát nhỏ như anh làm được.
Vương Minh Minh vốn cho là chuyện này không dễ xử lý, không ngờ được rằng người đàn ông rất phối hợp, nhưng anh vẫn là còn quá trẻ, chuyện sau đó hoàn toàn không nằm trong dự liệu của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!