Cùng một người sao lại mất trí nhớ tận hai lần?
————
Giọng điệu Chu Hoài Sinh quen thuộc đến mức Lâm Tri Dịch vô thức giơ cánh tay lên.
Nhưng cậu vẫn nhịn được, xụ mặt nói: "Cái gì?"
Lúc này Chu Hoài Sinh mới nhận ra mình đã vượt quá khuôn phép, vội vàng lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ lo vết thương của cậu quá nghiêm trọng, không kịp xử lý thì ngày mai có thể không đi đứng được."
Mắt cá chân truyền đến một cơn đau như rút gân, Lâm Tri Dịch lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Thấy vậy, Chu Hoài Sinh nói: "Như vậy đi, nếu cậu không ngại thì trên đường Bình An có một nhà thuốc, bây giờ tôi chở cậu qua đó."
"Chở bằng xe điện hả?" Lâm Tri Dịch nhíu mày.
Chu Hoài Sinh vốn đã đi về phía xe điện, nghe được Lâm Tri Dịch nói lập tức dừng lại, cất chìa khóa lại vào túi, cảm thấy hơi bất lực.
"Anh chở tôi đi, còn thằng bé thì sao đây? Định đóng cửa nhốt nó hay sao?"
Chu Hoài Sinh cũng lo lắng điều đó.
"Thôi được rồi, phiền anh cõng tôi lên đi, chân tôi hơi tê, không động đậy được."
"Được."
Trước khi ngồi xuống, Chu Hoài Sinh nhìn thoáng qua áo khoác đắt đỏ trên người Lâm Tri Dịch, anh hơi lo lắng Lâm Tri Dịch chê mình bẩn, thế là cởi bỏ đồ lao động bụi bặm ra nhét vào thùng để thức ăn sau xe điện, sau đó mới đi đến trước mặt Lâm Tri Dịch, quay lưng lại ngồi xuống.
"Cẩn thận một chút." Anh nhắc nhở.
Lâm Tri Dịch có hơi luống cuống tay chân, cậu cần phải đặt cả hai tay lên vai Chu Hoài Sinh, sau đó đặt cơ thể mình lên đó, hành động này khiến cậu cảm thấy khó xử, cậu chưa hề có kinh nghiệm làm việc này. Đang rầu rĩ, khoé mắt nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang im lặng liếc nhìn mình, Lâm Tri Dịch cảm thấy chắc là người này đang cười nhạo mình, thế là giận dỗi trực tiếp nhào tới.
Chu Hoài Sinh kịp thời đưa tay ôm chân cậu, nhẹ nhõm cõng cậu lên bước vào hành lang.
"Sao lại không có đèn?" Lâm Tri Dịch mở đèn pin điện thoại chiếu vào con đường phía trước.
"Cảm ơn." Chu Hoài Sinh nói.
"Trên người anh có mùi đồ nướng." Lâm Tri Dịch ngửi ngửi.
Chu Hoài Sinh lúng túng cười: "Đơn cuối cùng của hôm nay là đồ nướng, tôi đứng bên cạnh giá nướng nên mới bị ám mùi."
"Một đơn bao nhiêu tiền?" Lâm Tri Dịch đột nhiên hỏi.
Chu Hoài Sinh thành thật trả lời: "Năm tệ, giờ cao điểm bảy tệ hai."
"Một ngày anh chạy bao nhiêu đơn?"
"Tầm bốn mươi đơn."
"Một tháng cũng có thể kiếm được sáu bảy ngàn." Lâm Tri Dịch hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy." Chu Hoài Sinh nói.
Về phần Quyển Quyển hay sinh bệnh, anh thường xuyên xin nghỉ, cuối cùng thực tế tới tay chỉ có hơn bốn ngàn, anh cảm thấy không cần thiết nói với Lâm Tri Dịch.
Anh sống ở căn phòng bên phải cầu thang tầng hai, cửa khép hờ, có ánh sáng lọt qua khe hở chiếu ra ngoài.
"Căn này à?" Lâm Tri Dịch đưa tay mở cửa ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!