Chu Hoài Sinh chăm sóc Quyển Quyển lâu nên nghĩ đứa nhỏ nào cũng ngoan như Quyển Quyển. Đến giờ ăn trưa, anh mới nhận ra rằng việc "chăm trẻ" lại có thể mệt đến như vậy.
Tiểu Khởi hơn một tuổi, sức phá hoại còn lớn hơn Quyển Quyển khi mới sinh. Trước đây, Quyển Quyển chỉ khóc vì bị hen suyễn, hay lúc ho không ra hơi được thì khóc để biểu đạt, Chu Hoài Sinh càng thêm đau lòng. Nhưng Tiểu Khởi thì khỏe mạnh, nghịch ngợm đến khiến người khác phải đau đầu, không chỉ kén ăn mà còn rất ồn ào. Chu Hoài Sinh vừa đến gần, nhóc đã cầm muỗng chạy xuống gầm bàn.
Đến khi ăn xong, thức ăn đã nguội, Chu Hoài Sinh đành hâm lại canh, nhưng nhóc vẫn ăn rất ít, vui thì ăn vài miếng, không vui thì chạy khắp nơi.
"Ăn cơm, Tiểu Khởi."
Tiểu Khởi lập tức mở miệng.
Chu Hoài Sinh cầm muỗng đút cho Tiểu Khởi, Quyển Quyển không hài lòng, vỗ nhẹ tay Tiểu Khởi, nói: "Tiểu Khởi, em tự ăn đi."
Chu Hoài Sinh cười, "Em còn nhỏ, chưa biết dùng muỗng đâu con."
Tiểu Khởi như thể nghe hiểu, vội vàng cầm lấy muỗng của mình, cố gắng đút cơm vào miệng một. Tuy vậy, nhóc vẫn chưa quen sử dụng muỗng, cơm vừa đến miệng thì tay không vững, cơm rơi đầy bàn, một mớ hỗn độn. Cả phòng ăn trở nên yên tĩnh, Tiểu Khởi biết mình đã làm sai, quay lưng lại với Quyển Quyển, buồn bã thu mình trên ghế. Chu Hoài Sinh lau sạch bàn, thấy Tiểu Khởi đã ngoan ngoãn, liền bế nhóc lên đùi, đút cơm cho nhóc. Dưới sự giám sát của Quyển Quyển, cậu nhóc rất hợp tác.
Nghịch ngợm cả tiếng đồng hồ, thế giới của Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng yên tĩnh. Đúng lúc, Chung Diệp gọi điện hỏi thăm, "Nhóc con có chịu ăn cơm không?"
Chu Hoài Sinh cười, "Vẫn ổn, có Quyển Quyển ở bên cạnh mà."
Chung Diệp thở dài, "Lúc thằng nhóc mới sinh, mắt anh bị tái phát, mấy tháng đầu toàn là cha thằng bé chăm. Cha nó lại không kiên nhẫn, hai người cứ đấu với nhau, đến khi anh từ bệnh viện về, thằng bé đã thế này rồi, chẳng có chút quy củ nào, sau này dạy mãi cũng không được."
"Không sao, dù sao bé vẫn còn nhỏ, lớn thêm chút nữa sẽ ngoan thôi," Chu Hoài Sinh vừa lau bàn vừa nói, "Đừng lo lắng, Tiểu Khởi ở đây rất tốt, hai người cứ an tâm tận hưởng thế giới hai người đi."
Lục Cẩn Thừa xen vào, "Ngày mai anh mời em một bữa."
Chu Hoài Sinh cười nói: "Được thôi."
Cúp điện thoại xong, Chung Diệp vẫn có chút áy náy, "Thật sự làm phiền Hoài Sinh."
Lục Cẩn Thừa đóng cửa phòng khách sạn, "Đúng là phiền thật, nhưng nếu không để Tiểu Khởi ở chỗ cậu ấy, thì hôm nay cậu ấy cũng chỉ ở nhà dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp đồ đạc, xem TV với Quyển Quyển thôi. Chu Hoài Sinh là người trong lòng chỉ có gia đình, không có sở thích nào khác. Lần trước anh đến nhà cậu ấy, thấy cậu ấy loay hoay cả buổi trong sân chỉ để làm một giá hoa ba tầng cho Tri Dịch."
Chung Diệp suy nghĩ một lát, "Cho nên, cậu ấy rất hợp với Tri Dịch. Tri Dịch giống như dì Cố Niệm, đầy tham vọng nhưng lại thiếu thốn tình yêu. Lâm Diễn Đức không thể cho dì Cố Niệm tình yêu, còn muốn chiếm đoạt sự nghiệp của dì, hai người không thể đi đến cuối cùng. Trước đây em cũng lo lắng, sợ rằng Chu Hoài Sinh sẽ đi vào vết xe đổ của Lâm Diễn Đức, sợ rằng Tri Dịch bị lừa.
Nhưng sau hai năm nhìn hai người họ, em hoàn toàn không còn lo lắng về chuyện đó nữa, Chu Hoài Sinh hoàn toàn khác với Lâm Diễn Đức."
"Từ lần đầu tiên gặp cậu ấy, anh đã biết."
Lục Cẩn Thừa nhớ lại lần đầu tiên gặp Chu Hoài Sinh trong hẻm Thạch Phương, Chu Hoài Sinh không dám nhìn thẳng vào người khác, luôn cúi đầu đứng đó, tay đeo găng tay đầy bụi, cầm túi nhựa từ chợ. Anh lịch sự đưa tay ra muốn bắt tay, Chu Hoài Sinh lúng túng tháo găng tay, nói câu "Chào anh".
Anh biết duyên phận giữa Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch không dễ dàng bị cắt đứt, nhưng cũng không ngờ rằng hai người họ có thể luôn yêu thương nhau như lúc ban đầu. Mặc dù sự khác biệt về thân phận vẫn còn, Chu Hoài Sinh hàng ngày phải đối mặt với ánh mắt đánh giá và lời giễu cợt từ nhân viên của Đỉnh Thắng và các nhân vật nổi tiếng trong các buổi tiệc, Chu Hoài Sinh vẫn luôn là người khiêm nhường, nhưng không hề hèn nhát, lưng luôn thẳng.
____
Buổi chiều, Chu Hoài Sinh dẫn hai bé ra khu vui chơi trẻ em trong khu dân cư chơi một lúc, rồi đi dạo quanh hồ, tiêu hao phần lớn năng lượng của Tiểu Khởi, khiến việc ăn uống và tắm rửa buổi tối trở nên dễ thở hơn.
Chu Hoài Sinh thay cho Tiểu Khởi bộ đồ ngủ mà Chung Diệp đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt cậu nhóc lên chiếc giường nhỏ mà Quyển Quyển từng ngủ. Sau sinh nhật bốn tuổi của Quyển Quyển, Lâm Tri Dịch đã đổi cho bé một chiếc giường trẻ em lớn hơn. Lần này, để sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Khởi, Chu Hoài Sinh đã mang chiếc giường cũ ra, lau chùi sạch sẽ rồi đặt cạnh chiếc giường mới.
Tiểu Khởi bám vào cũi chắn, gọi một tiếng "Quyển Quyển".
"Gọi là anh, Tiểu Khởi ngốc."
"Quyển Quyển." Tiểu Khởi đưa tay về phía Quyển Quyển, khi Quyển Quyển lại gần, cậu bé liền nắm chặt lấy tay áo của Quyển Quyển không buông.
Quyển Quyển đang chuẩn bị gọi video cho Lâm Tri Dịch, bé cầm điện thoại của Chu Hoài Sinh, chờ đợi một lúc lâu. Cuối cùng, gương mặt của Lâm Tri Dịch cũng xuất hiện trên màn hình, Quyển Quyển vui vẻ gọi: "Ba nhỏ, con nhớ ba lắm!"
Lâm Tri Dịch cũng vừa tắm xong, cậu nằm trên giường, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ của Quyển Quyển, "Hôm nay cục cưng đã làm gì?"
"Con ở cùng Tiểu Khởi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!