Đêm nay Lâm Tri Dịch gần như không ngủ được.
Sờ đến tấm chăn bông mềm mại lại liên tưởng đến cảm giác ôm đứa nhỏ mềm nhũn trong lòng ngực, nó nhỏ như vậy, ngoan như vậy, hơi đến gần đã nghe được mùi sữa.
Chu Hoài Sinh gọi nó là gì? Quyển Quyển?
Có phải là do tóc xoăn tự nhiên không?
Lâm Tri Dịch sờ lên tóc mình, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cậu xuống giường, tìm thấy một cuốn album ảnh cũ ở tận cùng tủ sách. Đây là album mẹ Cố Niệm để lại cho cậu, từ lúc mang thai đến khi Lâm Tri Dịch được sinh ra, rồi đến sinh nhật năm tuổi, Cố Niệm chụp rất nhiều ảnh, từng bức theo thứ tự bỏ vào album, Lâm Tri Dịch nhanh chóng tìm được bức ảnh lúc mình hai tuổi.
Cậu rút ra đem vào thư phòng, vặn đèn ở mức sáng nhất, cẩn thận xem xét bức ảnh dưới ánh đèn.
Chỉ trong chớp mắt, có một loại khủng hoảng bò lên não làm tay chân cậu lạnh ngắt.
Tại sao đứa nhỏ đó lại giống cậu lúc bé như vậy?
Trước tiên cậu trấn tĩnh lại, nhớ tới trên mạng có rất nhiều ngôi sao và người bình thường đụng mặt nhau, hoàn toàn không có quan hệ máu mủ cũng có khuôn mặt na ná, chuyện này rất bình thường, chỉ là trùng hợp mà thôi. Mà cậu lại chưa từng gặp vợ Chu Hoài Sinh, nói không chừng Quyển Quyển còn giống mẹ hơn.
Nghĩ tới đây, nhịp tim Lâm Tri Dịch từ từ chậm lại, cậu bỏ bức ảnh vào lại album, sau đó tắt đèn thư phòng, quay lại giường.
Chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu tự nhủ.
Cậu đeo chụp mắt, ép mình chìm vào giấc ngủ, nửa giờ sau, suy nghĩ tán loạn của cậu quay lại, hình ảnh trong đầu cậu dần dần chuyển từ chói mắt sang màu trắng đơn điệu, giống như một làn sương mù, cậu bước vào, chợt nghe nơi xa truyền đến một tiếng gọi: "A Hoài."
Hình như là giọng cậu.
Một hình ảnh lóe lên, trong sương mù trống rỗng bỗng mở ra một khe hở, ánh sáng chói mắt xuyên vào, Lâm Tri Dịch nhìn thấy có hai người đứng dưới tàng cây ôm nhau, trong đó một người là cậu, một người khác bị cậu che nhìn không rõ mặt, nhưng hình bóng rất quen thuộc.
Trong khung hình, cậu chủ động nhón chân lên ôm lấy khuôn mặt người kia trao một nụ hôn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, A Hoài."
Lúc cậu thả tay xuống, chỉ một chút nữa thôi Lâm Tri Dịch đã nhìn thấy rõ mặt người đàn ông kia, nhưng cảnh tượng đã kết thúc, tất cả chìm vào bóng tối.
Cậu bừng tỉnh sau một giấc ngủ lim dim, một giấc mơ ngắn ngủi.
A Hoài?
Cậu nghĩ tới Chu Hoài Sinh, nhưng lại nhanh chóng phủ định người này, cậu không muốn nghĩ đi nghĩ lại về một người đàn ông bình thường đã có gia đình.
Từ trên núi ngã xuống, mất tích, bị ngược đãi, mất trí nhớ... từng lời nói của Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch đều đi xác nhận hết, hỏi người trong bệnh viện, hỏi bạn bè cùng đi leo núi, tất cả đều giống với lời nói của Lâm Diễn Đức, nhưng Lâm Tri Dịch luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Cũng như lời Từ Dương nói, cậu thiếu một mảnh ghép, thiếu một thứ vô cùng quan trọng.
Suy nghĩ lần nữa bị gọi dậy, mãi cho đến rạng sáng bốn giờ Lâm Tri Dịch mới mơ màng ngủ.
Lúc thức dậy cậu nhận được Wechat của Từ Dương, cậu ta nói tối qua nhìn thấy vợ Lâm Diễn Đức và giám đốc Lương của bảo hiểm Đỉnh Nạp ăn tối chung ở Lâm Giang lâu, hai người cực kỳ thân mật.
Lâm Tri Dịch không có hứng thú, chỉ coi như không nhìn thấy tin nhắn này, rời giường rót cho mình chén nước ấm.
Chứng kén ăn của cậu quả thực càng ngày càng nghiêm trọng, buổi trưa và buổi tối chỉ có thể ăn một chút món chính, món ăn phong phú thế nào cũng không động đũa, chỉ sợ thân thể sẽ không chịu nổi. Vì vậy mỗi buổi sáng cậu sẽ ép mình ăn hai quả trứng luộc, lúc đầu cậu cảm thấy trứng luộc có mùi tanh nồng rất nặng, làm sao cũng không nuốt trôi, sau này quen dần, mỗi buổi sáng một ly nước chanh hai quả trứng gà, buổi trưa và buổi tối thêm mấy muỗng cơm, gần như có thể bổ sung năng lượng tiêu hao hàng ngày của cậu.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại ăn không vô.
Mặc dù từ lúc còn rất nhỏ cậu đã không quá thích ăn cơm, sau khi Cố Niệm qua đời, bệnh kén ăn của cậu bắt đầu lộ ra rõ ràng, lúc học đại học không ai quản cậu thường chỉ ăn mỗi ngày một bữa, nhưng cũng không nghiêm trọng như bây giờ.
Cậu cũng không muốn đi điều trị tâm lý nên đành chịu.
Lâm Tri Dịch đánh răng rửa mặt xong, lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt có hai hàng cúc mặc vào.
Lúc đến công ty lại đụng phải Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch đi thẳng qua, Lâm Diễn Đức vội vàng đuổi theo, chặn cậu trước thang máy: "Tri dịch, gần đây con vất vả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!