Trong lúc Chu Hoài Sinh đi thay nước, Lâm Tri Dịch đến trước mặt Quyển Quyển, hôn lên má bé, khẽ hỏi: "Có phải con nói với cha không?"
"Vậy... hôm nay chú đó ở chỗ cha bao lâu?"
"Chú chỉ nói mấy câu rồi chú đến trung tâm thương mại."
Lâm Tri Dịch lúc này mới biết mình ghen tuông vô cớ, có chút xấu hổ mà vùi mặt vào người Quyển Quyển, "Bé cưng có buồn ngủ không? Thơm quá ta, con tắm rồi hả?"
"Ba nhỏ đưa con đi ngủ nhé?"
"Được, ôm thêm chút nữa."
Lâm Tri Dịch xé miếng dán ức chế sau cổ, toả ra pheromone có thể xoa dịu bé. Quyển Quyển ngay lập tức cảm thấy toàn thân như được bọc trong bông, bé rúc vào lòng Lâm Tri Dịch, bắt đầu thấy buồn ngủ, đầu tựa vào vai Lâm Tri Dịch mà gà gật. Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển lên phòng trẻ em ở tầng hai.
Khi trở lại tầng một, Chu Hoài Sinh đang ngồi dưới đèn, cố gắng đọc hướng dẫn sử dụng thuốc trị bỏng trong ánh sáng mờ. Lâm Tri Dịch bước tới, Chu Hoài Sinh chỉ vào chậu nước, "Ngâm thêm một lúc nữa đi."
"Có tác dụng gì không?"
"Phương pháp dân gian, kết hợp với thuốc trị bỏng chắc sẽ hiệu quả." Chu Hoài Sinh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Dịch, giúp cậu xắn lại tay áo bị lỏng.
Lâm Tri Dịch đặt tay vào chậu nước.
Họ ngồi rất gần nhau, đầu gối chạm vào nhau. Lâm Tri Dịch không nhúc nhích, Chu Hoài Sinh cũng giả vờ như không chú ý. Vì môi trường quá yên tĩnh cùng với ánh sáng mờ ảo, bầu không khí dần trở nên mập mờ.
"Ngày mai nhiếp ảnh gia sẽ đến chụp ảnh."
"Ừm."
Chu Hoài Sinh cởi chiếc áo khoác nặng nề, trên người chỉ còn lại chiếc áo màu đen, không có hoa văn, cổ tay áo hơi rách. Vì Lâm Tri Dịch lo liệu hết mọi chi phí ăn mặc, sinh hoạt của Quyển Quyển, nên gần đây Chu Hoài Sinh không có nhiều khoản chi. Tuy vậy, anh vẫn không nỡ tiêu tiền cho bản thân mình. Lâm Tri Dịch nhớ lại hơn hai năm trước, cậu đưa một khoản tiền cho quản lý quán bar, để quản lý ngầm tăng lương cho Chu Hoài Sinh, nhưng việc đầu tiên mà Chu Hoài Sinh làm khi nhận được tiền là mua quần áo cho cậu.
Cảm xúc thực sự là thứ gì đó thật mơ hồ, một người thiếu tình yêu gặp được một người luôn dốc lòng hy sinh, tiếp xúc với nhau lâu dài, thật khó để mà không nảy sinh tình cảm.
Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: "Đừng có trưng cái bộ mặt lạnh tanh đó với em, Chu Hoài Sinh, em không thích anh làm như vậy."
Tay cầm tăm bông của Chu Hoài Sinh bỗng khựng lại, anh đặt đồ xuống bàn, chống khuỷu tay lên đầu gối, buồn bã cúi mắt xuống: "Anh..."
"Bất kể anh thật sự tức giận hay muốn dùng cách này để khiến em lùi bước, mọi chuyện hãy chờ đến khi chụp ảnh gia đình xong rồi tính tiếp. Từ giờ đến mai, anh không được giận em, biết chưa?"
"Ừm." Chu Hoài Sinh lấy khăn giấy lau tay cho Lâm Tri Dịch, sau đó cẩn thận thoa kem bỏng lên.
"Ui, đau." Lâm Tri Dịch rụt tay lại.
Chu Hoài Sinh thổi vào chỗ sưng đỏ.
Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm vào mặt Chu Hoài Sinh hai giây, rồi im lặng rúc vào lòng Chu Hoài Sinh, má áp vào cổ anh, trông rất thiếu an toàn. Chu Hoài Sinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm cậu vào lòng, "Sẽ đau vài ngày tới nữa, anh xin lỗi."
Lâm Tri Dịch không nói gì, ban đầu cậu chỉ muốn giả vờ ngủ, nhưng nằm trong lòng Chu Hoài Sinh thật thoải mái, Chu Hoài Sinh lại cầm tạp chí bên cạnh quạt cho cậu, cảm giác đau ở mu bàn tay giảm đi rất nhiều, không biết qua bao lâu, cậu đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, cậu nằm trên giường của mình, dưới nhà vang lên tiếng lật nắp nồi, hương thơm của cháo gạo lan tỏa, khởi đầu một buổi sáng ấm áp.
Lâm Tri Dịch đi vệ sinh rửa mặt xong, mặc áo ngủ đi sang phòng bên cạnh nhìn Quyển Quyển, nhóc con vẫn chưa tỉnh.
Cậu một mình xuống nhà, ngồi vào bàn trong bếp, Chu Hoài Sinh tháo găng tay cách nhiệt, đi qua kiểm tra tay Lâm Tri Dịch: "Tốt hơn rồi, không bị phồng rộp."
"Hôm nay anh xin nghỉ chưa?" Lâm Tri Dịch khẽ móc ngón tay vào tay Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh lật bàn tay đang nghịch ngợm của Lâm Tri Dịch lại, tiếp tục kiểm tra vết thương của cậu: "Xin rồi."
"Xin nghỉ bao lâu?"
"Một ngày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!