Chương 32: (Vô Đề)

"Chẳng lẽ trước giờ anh không có chút tình cảm nào với em sao? Chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm thôi sao?"

- --

Chu Hoài Sinh luôn luôn dịu dàng, trong sự mạnh mẽ lúc này của anh lại mang theo chút cẩn trọng, Lâm Tri Dịch hoàn toàn không phản kháng, cậu nương theo ánh trăng, nhìn Chu Hoài Sinh từng bước chìm vào sự điên cuồng, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng "A Hoài", rồi nhắm mắt lại.

Căn nhà thuê chật hẹp tràn ngập hương nho chín mọng, ngọt đến nao lòng.

Lâm Tri Dịch mãi đến nửa đêm mới được ngủ.

Cậu biết sáng mai thức dậy Chu Hoài Sinh sẽ suy sụp, nhưng cậu đã bị cơn tức giận làm mờ đầu óc, không còn nghĩ ra cách nào khác nữa. Không có sự ràng buộc về thể xác, Chu Hoài Sinh có thể rời đi bất cứ lúc nào, Chu Hoài Sinh là một người rất có trách nhiệm, anh sẽ không ở lại vì tình yêu, nhưng nhất định sẽ ở lại vì trách nhiệm.

Lâm Tri Dịch ôm chặt lấy eo Chu Hoài Sinh, rướn người hôn lên má Chu Hoài Sinh, sau đó mới gối đầu lên cánh tay Chu Hoài Sinh chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, Chu Hoài Sinh bị một cơn đau đầu đánh thức, vô số sợi thần kinh quấn lấy nhau, như thể có pháo nổ trong đầu anh, đau đến muốn nứt ra, anh mở choàng mắt, ánh nắng mặt trời chiếu sáng căn nhà thuê, trong lòng là sự ấm áp quen thuộc, nhưng cảm giác lại khác, không phải áo ngủ bằng cotton, mà là làn da mịn màng.

Chu Hoài Sinh do dự cúi đầu xuống, điều anh nhìn thấy lại tấm l. ưng trắng nõn nà của Lâm Tri Dịch.

Anh ngồi bật dậy, não bộ quay cuồng, nhớ lại những chuyện tối qua, tối qua Thịnh Gia Huy nhắc nhở anh rằng có người đưa Tri Dịch vào phòng riêng, anh lập tức lao lên, nhìn thấy Tri Dịch an toàn thì anh thoáng yên tâm, Tri Dịch bảo anh uống rượu, để nhanh chóng đưa Tri Dịch về, anh liền uống cạn, rồi sau đó... về nhà, hình ảnh cuối cùng là anh ấn Tri Dịch vào tường.

Chu Hoài Sinh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều đông lại, tay chân lạnh toát, tim đập thình thịch, lúc này Lâm Tri Dịch lười biếng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngước lên thì nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Chu Hoài Sinh.

"A Hoài, anh sao vậy?"

"Anh, anh tối qua..."

Lâm Tri Dịch mím môi, sau đó gối đầu lên đùi của Chu Hoài Sinh, phàn nàn với giọng điệu đáng thương: "A Hoài tối qua xấu quá, không chăm sóc tui tí nào cả."

Chu Hoài Sinh kéo chăn ra, nhìn thấy vô số vết đo đỏ tim tím trên cơ thể Lâm Tri Dịch, đôi tay anh run rẩy, anh vội mặc quần áo rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh mạnh mẽ vỗ vào mặt mình. Lâm Tri Dịch nằm cuộn trong chăn, đợi Chu Hoài Sinh ra ngoài.

Rất nhanh sau, Chu Hoài Sinh chậm chạp đến bên giường, Lâm Tri Dịch chuẩn bị nói gì đó, nhưng Chu Hoài Sinh bất ngờ quỳ xuống, hối hận nói: "Xin lỗi, Tri Dịch, xin lỗi, tối qua tôi uống say, làm việc đồi bại với em, xin lỗi."

Lâm Tri Dịch nhanh chóng ngồi dậy, cậu nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn cậu tưởng rất nhiều, cậu kéo Chu Hoài Sinh đứng dậy, ôm cổ Chu Hoài Sinh, nước mắt tuôn trào, không dám nói ra sự thật, chỉ biết nói trong nước mắt: "Không cần xin lỗi, A Hoài, anh không làm sai."

Nhưng Chu Hoài Sinh lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".

Tâm trạng căng thẳng kéo dài, khuôn mặt Chu Hoài Sinh vẫn như màu tro chết, bất kể Lâm Tri Dịch nói gì anh cũng không tin.

Chu Hoài Sinh chỉ coi Lâm Tri Dịch là đứa trẻ có tâm trí non nớt, chính anh đã gây ra tội ác không thể tha thứ, anh lấy chăn che Lâm Tri Dịch, sau đó nói: "Tôi đi mua vài thứ, em ở nhà đợi tôi."

Lâm Tri Dịch đợi mất nửa tiếng, cuối cùng nhận lại được một thuốc tránh thai.

Cậu nhìn Chu Hoài Sinh một cách ngạc nhiên.

Cảm xúc tội lỗi bị thay thế bởi cơn giận dữ, cậu hất văng viên thuốc nhỏ trong tay Chu Hoài Sinh ra, ném xuống một câu "có chết tôi cũng không uống", sau đó lật người quay mặt vào tường, kéo chăn trùm đầu ngủ.

Lâm Tri Dịch bắt đầu chiến tranh lạnh cả chiều. Chu Hoài Sinh xin nghỉ phép, ở bên cạnh câu.

Chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Lâm Tri Dịch cũng không ăn, chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ nghịch con gấu bông Chu Hoài Sinh mua cho cậu trước đây. Lòng cậu cũng ngổn ngang, Chu Hoài Sinh vừa tiếp xúc thân mật với cậu xong thì giờ như gặp đại địch, phản ứng đầu tiên sau khi sự việc xảy ra là đi mua thuốc, sợ cậu mang thai.

Xem ra Chu Hoài Sinh thực sự chỉ có trách nhiệm với cậu.

Có lẽ có tình yêu, nhưng không phải tình yêu giữa những người yêu nhau. Chu Hoài Sinh chỉ có mong muốn bảo vệ cậu, nhưng lại không có d. ục vọng chiếm hữu.

Nhiều lần cậu đứng ngoài quán bar nói chuyện với Thịnh Gia Huy, đều nhìn thấy Chu Hoài Sinh đứng ở cửa, ánh mắt đặt trên người cậu và Thịnh Gia Huy, dường như đang do dự có nên đi qua hay không, nhưng cuối cùng Chu Hoài Sinh đều chọn quay lại vào quán bar.

Lâm Tri Dịch gần như có thể tưởng tượng, nếu không có đêm qua, Chu Hoài Sinh nhất định sẽ tìm mọi cách giúp cậu tìm được gia đình, sau đó tự mình ra đi, không lưu lại bất kỳ thông tin liên lạc nào. Anh sẽ trở về thôn Nhạn Mông, tiếp tục giúp việc ở trạm y tế thôn, như thể anh và Lâm Tri Dịch chưa từng quen biết.

Sự tự ti của Chu Hoài Sinh không chỉ nằm ở chỗ không thể làm gì được với hoàn cảnh của bản thân, mà quan trọng nhất là anh không tin rằng mình xứng đáng được yêu thương. Anh cảm thấy mình thấp kém hơn bất kỳ ai, không ngại cho đi nhưng lại sợ nhận lại. Một người không cha không mẹ, lớn lên một mình, thậm chí không biết "được yêu" là cảm giác gì, làm sao có thể nói đến chuyện yêu đương?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!