Đôi mắt Lâm Tri Dịch trống rỗng, thật giống như lúc cậu bị mất trí nhớ hai ba năm trước.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc xoăn trông càng thêm rối.
Trong nháy mắt, Chu Hoài Sinh tưởng rằng thời gian đã lùi về hai năm trước, anh không khỏi tiến lại gần hơn, chưa kịp nói gì thì Lâm Tri Dịch đã đưa tay ra ôm lấy anh. Cũng giống như Quyển Quyển, Lâm Tri Dịch cũng thích vòng tay thật chặt qua cổ Chu Hoài Sinh, cả người đều bị treo lên.
Chu Hoài Sinh cứng đờ hồi lâu, lâu đến mức khi Lâm Tri Dịch không còn sức lực chuẩn bị buông ra, cuối cùng anh cũng giơ tay lên vòng qua eo Lâm Tri Dịch, ngăn không cho cậu ngã xuống giường.
"Tri Dịch."
Lâm Tri Dịch không trả lời, Chu Hoài Sinh biết cậu lại rơi vào trạng thái không tỉnh táo.
Anh ôm Lâm Tri Dịch ngồi ở đầu giường, Lâm Tri Dịch dán chặt vào người anh không chừa một kẽ hở nào, nhưng ngay sau đó cậu lại kêu nóng, vùng ra khỏi vòng tay của Chu Hoài Sinh, một mình lăn sang bên kia giường. Được mấy phút thì cậu lại lăn lại, chui vào trong ngực Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh kéo chăn ôm chặt lấy cậu.
Lâm Tri Dịch không biết như đang đánh nhau với ai trong vòng tay Chu Hoài Sinh, vừa khóc vừa nói cảm thấy khó chịu, Chu Hoài Sinh ôm chặt lấy cậu, kiên nhẫn lại dịu dàng gọi đi gọi lại "Tri Dịch", Lâm Tri Dịch mới an tĩnh được nửa phút, Chu Hoài Sinh tranh thủ đi tìm thuốc ức chế trong ngăn kéo đầu giường, nhưng cả hai ngăn kéo đều không có.
Quay người lại, Lâm Tri Dịch đang run rẩy trên giường, móng tay cậu cào ra mấy vết đỏ sẫm trên cánh tay mình, Chu Hoài Sinh vội vàng nắm lấy tay cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tri Dịch, "Tri Dịch, anh ở đây, không sao đâu, sẽ nhanh ổn lại thôi..."
Lâm Tri Dịch cứ khóc mãi, ôm cổ Chu Hoài Sinh nức nở nói: "A Hoài, sao anh chưa về nữa? Tui chờ anh lâu lắm rồi."
Chu Hoài Sinh nói: "Anh về rồi, anh đang ôm em đây."
"Anh vẫn chưa về, trời tối rồi mà anh vẫn chưa về. Trong nhà rất lạnh, có người gõ cửa, tui sợ lắm. A Hoài, sao anh chưa về nữa?"
Chu Hoài Sinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chạm ve mái tóc của Lâm Tri Dịch, "Tri Dịch ngoan, anh đây."
"A Hoài, tui biết nấu cháo rồi, anh về nhà nếm thử được không?" Lâm Tri Dịch nhòm người dậy, vuốt ve gò má của Chu Hoài Sinh, ngơ ngác nhìn anh.
Chu Hoài Sinh nắm lấy tay cậu, gượng cười: "Được rồi, lần này có bị nhão không?"
"Không đâu, Tui đảm bảo là không có," Lâm Tri Dịch mím môi, đột nhiên trở nên buồn bã đáng thương, "A Hoài, anh không được nói chuyện với người khác hay giúp người khác chuyển đồ đó, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi."
"A Hoài, sao anh không chịu kết hôn với tui? Tui nuôi anh, A Hoài, tui sẽ không để cho anh phải cô đơn nữa."
Chu Hoài Sinh không trả lời, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống trên gối.
"A Hoài, tui rất nhớ anh."
Chu Hoài Sinh hôn lên trán Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu tựa đầu vào ngực Chu Hoài Sinh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, Chu Hoài Sinh không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu an ủi. Lâm Tri Dịch dựa sát vào người Chu Hoài Sinh, tìm được tư thế thoải mái nhất rồi ngủ mất.
Nhân lúc Lâm Tri Dịch ngủ, Chu Hoài Sinh vào phòng tắm giặt khăn tắm, sau đó đi tới cởi bộ đồ ngủ của Lâm Tri Dịch, lau mồ hôi trên người cậu, rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, Lâm Tri Dịch cựa mình muốn tỉnh, Chu Hoài Sinh vội vàng bỏ khăn tắm xuống, ôm cậu vào lòng rồi tắt đèn.
Đây gần như là kỳ phát tình vốn có của Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh đã quen rồi, nhưng anh không ngờ rằng sau hai năm, anh vẫn có cơ hội dỗ Lâm Tri Dịch ngủ.
Nhưng căn phòng rộng lớn cùng cách bài trí trắng đen nói cho anh biết đây không phải là căn nhà cho thuê nhỏ bé của anh, Lâm Tri Dịch cũng không còn là một tên ngốc bị mất trí nhớ nữa, anh lắng nghe tiếng thở đều đều của Lâm Tri Dịch, dần dần thả lỏng. Bên giường của Lâm Tri Dịch có một chiếc đồng hồ điện tử bằng gỗ, Chu Hoài Sinh bình tĩnh nhìn con số trên đó thay đổi từng chút một.
Anh định quay lại phòng cho khách để ngủ vào lúc nửa đêm.
Nhưng anh không biết là do mình quá mệt hay là quá buồn ngủ, anh nhìn con số trên đồng hồ điện tử tăng dần, lại quên mất chuyện phải rời đi, cằm tựa vào mái tóc xoăn của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch lẩm bẩm vài câu "A Hoài" trong lúc ngủ, suy nghĩ của Chu Hoài Sinh cũng dần trôi đi.
Cứ như vậy mà ngủ quên mất.
Bé xuống giường, xỏ dép đi đến cửa, cửa hé mở, không đóng, Quyển Quyển dùng sức mở ra, đi về phía bên trái, cậu dừng lại trước phòng ngủ của Lâm Tri Dịch vì ngửi thấy mùi chua chua ngọt ngọt của hương nho, mùi rất nồng
Đó là mùi thơm thơm của Lâm Tri Dịch.
Bé vội vàng chạy tới, cố gắng leo lên giường bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, thấy người trên giường không nhúc nhích, Quyển Quyển chỉ có thể quay lại phòng trẻ con kéo con ngựa bập bênh của mình qua. Sức của bé nhỏ, phải mất một lúc lâu mới lôi được con ngựa bập bênh qua đến sát giường của Lâm Tri Dịch, bé giẫm lên lưng ngựa con, cuối cùng cũng leo lên được giường Lâm Tri Dịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!