Chương 20: Âm Tri Dịch liền xốc chăn lên ôm lấy anh

Chu Hoài Sinh lại bị bảo vệ chặn lại, thấy thùng giao đồ ăn của anh trống rỗng, bảo vệ không cho anh vào.

Chu Hoài Sinh hết cách, khó xử đành phải gọi lại cho Lâm Tri Dịch, lần này Lâm Tri Dịch nhanh chóng trả lời điện thoại, cậu giúp Chu Hoài Sinh giải thích với bảo vệ, nhân viên bảo vệ mới để Chu Hoài Sinh vào.

Trí nhớ của Chu Hoài Sinh rất tốt, chỉ mất vài phút là đã tìm được nhà Lâm Tri Dịch, đậu xe sang một bên, cởi mũ bảo hiểm và găng tay đi lên, ngoài cửa có chuông cửa, anh ấn hai lần, rất nhanh, máy liên lạc video bật lên, khuôn mặt Quyển Quyển hiện ra, bé vui sướng reo lên: "Cha, cha đến rồi!"

"Con nhờ chú mở cửa cho cha."

"Chú dạy con rồi." Quyển Quyển kiêu ngạo nói.

Quyển Quyển leo lên chiếc ghế nhỏ mà Lâm Tri Dịch đã để sẵn cho bé, đưa tay ấn nút màu đỏ, hệ thống lập tức nghe thấy tiếng cửa mở, Quyển Quyển đang vội vàng đi đón cha mình, Lâm Tri Dịch ôm lấy thằng bé, hai người đợi ở phòng khách, Lâm Tri Dịch bất lực nhéo nhéo mũi Quyển Quyển, lẩm bẩm: "Nói con ngốc mà con không chịu nhận, đã nói với con là không được nói rồi."

Quyển Quyển không hiểu Lâm Tri Dịch nói gì, lại bởi vì được gặp cha, ngốc ngốc cười với với Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch thấy bé thật đáng yêu nên cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, Quyển Quyển có vẻ đã bị Lâm Tri Dịch vỗ béo gần đây, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như bánh mochi đào trắng mềm mại.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Lâm Tri Dịch vốn định đợi thêm vài phút nữa, nhưng Quyển Quyển nóng lòng đến mức suýt nhảy ra khỏi vòng tay cậu, cậu đành phải giữ vẻ mặt nghiêm túc, cầm lấy tay nắm cửa rồi mở,

Chu Hoài Sinh đứng ở bên ngoài, bởi vì ban đêm trời mưa còn có tuyết rơi, đồng phục giao hàng của anh phần lớn đều ướt, trên lông mi vẫn còn đọng tuyết chưa tan, gió lạnh thổi vào, Lâm Tri Dịch quay người hắt hơi, Chu Hoài Sinh lập tức bước vào, đóng cửa lại..

Cậu ngồi trên ghế sofa ôm Quyển Quyển, cầm điều khiển từ xa chỉnh kênh, cố ý hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

Chu Hoài Sinh đứng trên thảm chùi chân không dám cử động vì sợ làm bẩn sàn nhà: "Cậu Lâm, tôi... tôi đến đưa Quyển Quyển về nhà."

Lâm Tri Dịch liếc nhìn anh, giọng nhàn nhã nói: "Dây đeo đâu? Áo mưa đâu? Không có gì hết, anh định bỏ Quyển Quyển vào hộp giao đồ ăn rồi mang về nhà à?"

Chu Hoài Sinh ngồi xổm xuống, cầm lấy chiếc cốc, suy nghĩ nhiều cách để mang Quyển Quyển về, nhưng đều có vẻ bất khả thi vì thời tiết và nhiệt độ xấu, anh đi quá vội, không suy nghĩ kỹ.

"Khăn tắm, bàn chải đánh răng, đồ ngủ của Quyển..."

"Mua xong lâu rồi."

"Còn thuốc chữa bệnh hen suyễn của thằng bé."

"Mang tới đây luôn rồi." Lâm Tri Dịch nhìn TV, như đã chuẩn bị xong từ lâu.

Chu Hoài Sinh không còn gì để nói, lúc đứng dậy, đầu gối có chút đau, anh xoa xoa hai cái mới đứng dậy, cúi đầu nhìn Quyển Quyển, lại nhìn Lâm Tri Dịch, đành nói: "Cậu Lâm, vậy đêm nay làm phiền cậu chăm sóc cho Quyển Quyển, ngày mai tôi sẽ đến đón thằng bé."

Lâm Tri Dịch lập tức đứng dậy, cau mày nói: "Bên ngoài thời tiết tệ như vậy, anh còn muốn quay về?"

Chu Hoài Sinh có chút ngơ ngác, anh không hiểu Lâm Tri Dịch có ý gì, anh cho rằng buổi trưa sau khi anh nói như vậy, Lâm Tri Dịch sẽ hận anh đến chết, sẽ không còn chút thiện cảm nào với anh.

"Quyển Quyển nói tối nay bé muốn ngủ ở đây với anh, phải không Quyển Quyển?"

Chu Hoài Sinh vẫn không muốn phá lệ, anh biết mình rõ bản thân mình, nghĩ một lúc vẫn quyết định về nhà, nhưng khi vừa quay người lại, đầu gối anh như bị đột nhiên bị kim đâm, lại như bị ai đó đá từ phía sau, chân mất khống chế, cả người loạng choạng về phía trước hai bước, may mà anh kịp thời nắm lấy tay nắm cửa mới có thể đứng vững được.

Lâm Tri Dịch vội vàng chạy tới, dừng lại cách cửa một hai mét: "Anh bị sao vậy?"

"Tôi không sao."

Lâm Tri Dịch nhìn kỹ đầu gối của Chu Hoài Sinh, "Hôm nay trời mưa, khớp xương của anh bị đau phải không?"

"Không sao đâu, không có vấn đề gì."

"Chu Hoài Sinh, anh cứ kiếm tiền bạt mạng như vậy, hủy hoại thân thể của mình, tương lai có chuyện gì thì Quyển Quyển sẽ là người phải gánh chịu."

Những lời này khiến Chu Hoài Sinh lập tức cứng đờ, như bị đâm vào chỗ đau, anh rút tay ra khỏi nắm cửa, chậm rãi quay người.

"Tối nay anh có thể ngủ ở đây. Trên lầu có phòng dành cho khách." Lâm Tri Dịch quay người lấy ra một chiếc túi, đặt ở hiên nhà, "Bên trong có quần áo để thay."

Chu Hoài Sinh tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bị đánh bại bởi ánh mắt mong đợi của Quyển Quyển, anh cởi giày, thay dép lê ở tủ đựng giày dép, c. ởi quần áo giao hàng và miếng đệm đầu gối rồi đặt lên tấm thảm chùi chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!