Gần đây tôi cảm thấy khó chịu, di động mang theo bên người hai mươi tư giờ, lại không một lần nhận được cuộc gọi của em.
Chẳng lẽ em không muốn gặp tôi sao?
Tôi muốn đi tìm em, lại sợ Lôi phát hiện, dạo này tính tình cậu ta có chút kỳ lạ, nhưng không nói rõ được là kỳ lạ ở đâu.
Thật vất vả có cơ hội lén chạy tới thăm em, cửa nhà lại khóa, hỏi chủ trọ mới biết, thì ra em đã chuyển đi mất rồi.
Tại sao lại chuyển đi đột ngột như vậy? Liệu có liên quan gì đến Lôi không? Nếu có, tại sao Lôi lại không tỏ chút thái độ nào?
Rất nhiều nghi vấn nấn ná trong lòng tôi, nhưng có một điều có thể khẳng định, em đã biến mất.
Cứ thế biến mất trước mặt tôi, có khi tôi thậm chí hoài nghi, liệu em có từng xuất hiện thật không, hay tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp?
Miên man suy nghĩ khiến tôi càng thêm khó chịu, tôi biết, nhất định Lôi đã nhận ra.
Nếu lúc ấy chúng tôi bị vận mệnh tách xa, như vậy hiện tại với em, hẳn là điều hạnh phúc nhất.
Thế nhưng, bánh răng vận mệnh lại đẩy chúng lại gần, giống như là số mệnh, không ai có thể tránh thoát...
Ngày đó tôi đưa Lôi đến hộp đêm tiêu khiển, Lôi kéo một mỹ nữ vào phòng riêng, hơn nữa còn bảo tôi không cần canh gác, cũng tự tìm một cô gái đi.
Tôi cười cười, bố trí vệ sĩ xong liền ra quầy bar ngồi giết thời gian.
Không ngờ lại gặp em ở đó, em mặc trang phục tiếp viên, hóa ra em đi làm ở ngay hộp đêm của Lôi, không ngờ em ở cách tôi gần đến thế.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, Lôi sở hữu hơn mười hộp đêm, muốn gặp em cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt như hồ nước thu của em chợt tỏa sáng, thì ra, mắt em đẹp đến vậy.
"Anh Cảnh Sanh, lâu rồi không gặp."
"Anh đến tìm em, chủ trọ nói em chuyển đi rồi."
"À, dạ vâng.
Tại chỗ đó bị người ta phá hỏng.
Nhưng lạ lắm, không mất thứ gì, nhưng đồ đạc lại bị đập nát hết."
Trong lòng tôi giật mình, Lôi, là cậu ta! "Tại sao không nhờ anh giúp?" Giọng tôi có hơi chua xót.
"Anh đã giúp em nhiều rồi, cảm ơn anh." Nụ cười của em thật chân thành.
Tôi hiểu vì sao em đến không tìm tôi, thông minh như em nhất định sẽ đoán được, việc "Phá hỏng" có liên quan đến tôi, phân rõ giới hạn mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"Em thuê chung phòng với một cô gái khác, không phải ở dưới tầng hầm ngầm nữa."
"Vậy thì tốt rồi, về sau có gặp rắc rối gì cứ gọi cho anh, đừng ngại.
Anh đi đây." Cô đơn xoay người, tôi biết em sẽ không gọi, chúng tôi thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nhất định chỉ được làm người lạ.
"Anh Cảnh Sanh!" Em đột nhiên gọi lớn.
"Sao vậy?" Trái tim tôi không khỏi đập loạn nhịp.
"Ngày mai em muốn đến công viên chơi, anh đi cùng em được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!