Chương 27: Dây Dưa

Ngày đó cũng không có gì đặc biệt, tôi theo lẽ thường nghiêm túc biểu diễn, quần áo gợi cảm, tiếng hò reo chói tai vang lên từ dưới sân khấu.

Tàn cuộc, tôi ướt đẫm mồ hôi về phòng trang điểm, cho đến lúc thay quần áo, mấy chị em còn chưa thảo luận xong.

Lôi Trạm chẳng qua có hai con mắt, một cái mũi, không phải người ngoài hành tinh, có cần kích động như vậy không?

Thay xong quần áo, tôi khoác túi, về nhà.

Sau một tháng, cũng không có chuyện gì phát sinh.

Lúc ban đầu, tôi quả thật có điểm lo lắng, dù sao lấy lại tự do không dễ.

Hiện tại, tôi biết chính mình đã lo lắng thừa.

Có lẽ đúng như hắn nói, chúng tôi...! Từ nay về sau là người lạ.

Hôm nay ra khỏi siêu thị, trên tay tôi xách túi to túi nhỏ, đều là vật dụng cá nhân, giấy vệ sinh mua hai bịch lớn.

Siêu thị đang đại giảm giá, không tham gia chính là đồ ngốc.

Tôi thường xuyên tới đây mua đồ, đã khá quen với nhân viên và ông chủ nơi này.

Bọn họ biết mắt tôi không tốt, tôi muốn cái gì đều chủ động lấy giúp tôi, đôi khi còn tận tình mang hộ về tận nhà.

Hiện tại người tốt còn rất nhiều.

Chỉ có điều hôm nay là ngày cao điểm, tôi cũng ngượng ngùng phiền toái người ta.

Đường về nhà thân quen, nhắm mắt lại cũng có thể đi tốt, nhưng đống đồ hôm nay, thật sự quá nhiều.

Kết quả, một phút bất cẩn vấp phải hòn đá, tôi bất chấp bị ngã đau mông, chỉ lo lắng đến khay trứng gà.

Xong rồi, kiểu gì cũng vỡ hết!

Đang lúc thở than tiếc rẻ, tôi được một đôi tay mạnh mẽ kéo lên.

"Không nhìn rõ đường, sao không mua ít thôi? Em lúc nào cũng mơ hồ như vậy." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Tôi nở nụ cười, "Cảnh Sanh, đã lâu không gặp."

Anh ta giúp tôi thu đồ, muốn đưa tôi trở về.

"Này, trứng gà của em nữa." Tôi nhớ mãi không quên chúng nó, quả nào chưa vỡ nát vẫn có thể tận dụng nấu canh, sao lãng phí cho được?

Anh ta bất đắc dĩ thở dài, "Bỏ đi, lát nữa anh mua bù cho em."

"Chính anh nói đấy nhé, em muốn loại trứng sạch dán nhãn xanh không ô nhiễm." Nghe ông chủ siêu thị bảo loại này tốt nhất.

Anh ta bật cười, "Em biết tính toán thật đấy."

Mua khay trứng xong, Cảnh Sanh đưa tôi về nhà.

"Trông em không tệ lắm nhỉ, rất lạc quan." Anh ta nói.

"Tầng lớp cỏ dại em đây không có ưu điểm gì, chỉ được cái sống dai." Tôi cười đáp.

"Anh biết, nửa năm qua em vẫn sống tốt."

"Làm sao anh biết?" Tôi có chút nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!