Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày xuất viện.
Trong nửa năm này, tôi chưa gặp lại bất kì ai.
Đương nhiên, cho dù bọn họ xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có những bóng đen mờ ảo.
Hàn Tĩnh Ảnh, Cảnh Sanh, Lôi Trạm, những người này lần lượt xuất hiện trong sinh mệnh tôi, lại lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi, làm cho tôi hoài nghi, liệu có phải mình đang mơ hay không.
Nhưng mỗi sáng sớm tỉnh dậy, tôi liền biết đó không phải là mơ.
Thế giới của tôi vẫn là một mảnh mơ hồ.
Tôi trở về tầng hầm ngầm.
Với thị lực hiện tại, ở nơi nào cũng giống nhau, huống chi tiền thuê ở đây thực sự rẻ.
Cuộc sống của tôi trở nên bình yên, cũng rất quy luật, ban ngày ở nhà học chữ nổi, đã chấp nhận đối mặt sự thật, thị lực càng ngày càng kém, học thêm một chút, sớm muộn cũng có ngày dùng đến.
Có lẽ tôi đúng là đứa vô tâm như mẹ từng đánh giá, gặp chuyện lớn như vậy vẫn có thể bình chân như vại.
Chỉ có mình tôi biết, tôi muốn đối mặt chuyện tệ nhất bằng tâm trạng tuyệt vời nhất.
Buổi tối, từ thứ hai đến thứ sáu, tôi sẽ hát trong một quán bar.
Là một quán bar rất nhỏ, tiền lương không nhiều bằng hộp đêm trước kia, nhưng hơn ở chỗ không phức tạp, cũng cách chỗ trọ tương đối gần.
Tôi hiện tại là người tàn tật, công việc có thể lựa chọn không nhiều lắm.
Thứ bảy chủ nhật, tôi sẽ là vũ nữ múa cột.
Chính là kiểu mặc quần áo khêu gợi, nhảy múa khêu gợi quanh ống tuýp.
Vì sao phải làm vậy, rất đơn giản, tôi cần tiền.
Tiền lương hát có thể duy trì cuộc sống, nhưng không cách nào giúp tôi chữa khỏi mắt.
Có một tia hy vọng tôi sẽ không từ bỏ, tôi vẫn muốn nhìn thế giới này một cách rõ ràng.
Với tôi mà nói, nghề nghiệp không phân sang hèn.
Vũ nữ chúng tôi tuy ăn mặc thiếu vải, nhưng làm việc nghiêm túc, so với đám mặt người dạ thú dùng ánh mắt sàm sỡ cơ thể chúng tôi ở bên dưới, tôi tự cảm thấy mình cao quý hơn nhiều.
Lúc ban đầu, tôi còn sợ ông chủ không cần mình, bởi vì vết sẹo trên cơ thể tôi thật sự đáng sợ, trên vai còn xăm hình sư tử, mặc quần áo thiếu vải như vậy, căn bản không che được cái gì.
Nhưng ông chủ nhìn xong lại nói, không sao, bây giờ mọi người ưa kích thích.
Lòng tôi nghĩ, bây giờ biến thái thật là nhiều.
Mặc kệ thế nào, tôi cũng có một công việc vừa sức.
Nếu bây giờ bảo tôi làm bồi bàn, rất có thể tôi sẽ rót rượu lên đầu khách.
Nhưng làm rồi mới biết, công việc này chẳng hề nhàn nhã, mỗi tối đều mệt chết đi, yêu cầu thể lực rất mạnh, mà hiển nhiên, tôi không phải là người có thể lực tốt.
Cho nên, đành đề nghị mỗi tuần múa hai ngày, những ngày khác ca hát ngay tại quán.
Ông chủ thế nhưng cũng đồng ý.
Mỗi lần tôi lên diễn, dưới sân khấu lại ồn ào tiếng hò reo, huýt sáo, bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!