"Đây là cái gì?" Tôi tò mò hỏi Lôi.
"Em mở ra sẽ biết."
Tôi mở chiếc hộp hình chữ nhật phong cách cổ xưa ra, bên trong thế nhưng đặt một con dao găm xinh xắn.
Mà thực sự thì, trông nó giống một thanh đoản kiếm hơn, lưỡi kiếm sắc bén, chuôi kiếm làm bằng vàng ròng, mặt trên có khắc hoa văn của dân tộc thiểu số nào đó, cộng thêm một viên...! Đá, hẳn là đá Hắc Diệu, nhưng tôi chưa từng gặp viên Hắc Diệu nào đẹp như vậy, sáng bóng mượt mà, dưới ánh trăng chiếu rọi còn tỏa ra bảy sắc cầu vồng.
"Đây là đá Hắc Diệu, vốn định khảm một viên kim cương đen, nhưng anh chợt nhớ ra em không thích kim cương.
Vậy nên thay bằng thứ này, em sinh vào tháng ba, đây là đá phong thủy của em.
Hơn nữa, nó là thánh vật trừ tà, có thể xua tan vận rủi.
Yên tâm...! Anh sẽ không để em đau khổ cả đời, chảy cạn nước mắt." Hắn khẽ hôn lên trán tôi.
Thì ra, hắn vẫn nhớ lời tôi nói ngày đó.
Xác thực, đá Hắc Diệu được xưng là "Kỵ sĩ đen", chẳng những có công dụng trừ tà, nghe nói còn có thể hấp thu năng lượng tiêu cực, giải tỏa mệt nhọc, đề phòng bệnh tật.
Tuy không quý bằng kim cương, nhưng lại hợp ý tôi vô cùng.
Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người, tinh tế mà cẩn thận.
Đàn ông như thế nếu đối xử tốt với ai, nhất định sẽ làm đối phương ấm áp đến tận đáy lòng.
Nhưng hắn cũng có thể bắt lấy nhược điểm lớn nhất trong lòng cô, đả kích cô không chút nương tay.
Chỉ có điều, nếu muốn tặng Hắc Hiệu, chẳng phải nên làm vòng tay hoặc vòng cổ gì đó? Sao lại đính vào vật kỳ quái này? Đã vậy dưới chuôi kiếm còn xuyên một sợi dây vàng ròng, hắn không định bắt tôi đeo lên cổ làm trang sức đấy chứ?
Nhận ra nghi hoặc của tôi, hắn cười nhẹ, "Là cho em dùng để phòng thân."
"Phòng thân?" Chắc nói giỡn, dùng gọt táo còn được, phòng thân bằng cách nào?
Hắn nhìn ra ý nghĩ của tôi, cầm kiếm, nhấn lên hòn đá.
Lưỡi kiếm lập tức bật dài, cực kì mạnh, nếu đặt trước ngực ai, khẳng định sẽ đâm xuyên người đó.
"Đây là Xạ Nguyệt, anh bảo tổ vũ khí thiết kế riêng cho em.
Đi theo anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, anh muốn em dùng nó."
Tôi tiếp nhận, nhẹ nhàng miết dọc lưỡi kiếm, độ sắc bén khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Nó thật đẹp, tên cũng rất êm tai, nhưng chung quy là thứ hung khí.
Tôi chỉ mũi kiếm về phía hắn, cười nói, "Không sợ em dùng nó hại anh?"
Hắn cầm bàn tay nắm kiếm của tôi, kéo tôi vào lòng, cưng chiều đáp, "Dám tặng em, sẽ không sợ bị em hại."
Cũng phải, Lôi Trạm làm sao có thể kiêng kị một thanh Xạ Nguyệt nho nhỏ được.
Tôi cười nhẹ, ném Xạ Nguyệt đi, bị hắn bế ngang dậy.
Nửa đêm, tỉnh lại từ vòng tay của hắn, gần như đã trở thành thói quen.
Mặc thêm áo ngủ, tôi đi ra ban công rộng mở, ngồi xuống mặt ghế lạnh lẽo, gác chân lên bàn thấp bên cạnh.
Gió đêm thổi qua, đôi chân mảnh khảnh thon dài thấp thoáng dưới áo ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!