"Anh nói cái gì?" Tôi quả thực không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm người nào đó như một đứa ngốc.
"Anh muốn đưa em đi thực hiện giấc mộng, điều em nói trong hang lúc ấy." Hắn cười.
"Vết thương của anh..."
"Lành lâu rồi."
"Nhưng việc ở đây..." Tôi biết hắn bận trăm công nghìn việc.
"Xử lý xong hết rồi, có chuyện khác sẽ giao cho Cảnh Sanh.
Không muốn đi cùng anh?"
"Không phải..."
Đúng là tôi từng có giấc mộng như vậy, nhưng nhiều năm qua đã sớm phai nhòa, ngày đó chỉ thuận miệng nói, không ngờ hắn lại để bụng.
Lời đề nghị này...! Quả thật rất hấp dẫn.
"Khi nào thì đi?"
"Ngay bây giờ." Hắn kéo tay tôi.
"Ngay bây giờ?" Tôi kinh ngạc, dù bản thân hay nổi hứng ngẫu nhiên, nhưng không ngờ hắn so với tôi chỉ có hơn chứ không có kém.
Đến tận khi ngồi trên máy bay, tôi vẫn không tin được đây là sự thật, nhìn nghiêng mặt hắn, tôi không thấu nổi hắn có ý định gì.
Tôi biết, có thể tôi đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng trước kia bị hắn dọa sợ, chỉ cần nhìn thấy hắn hành động gì, tôi sẽ tự động nghĩ ngay đến âm mưu quỷ kế.
Tôi biết, có lẽ hắn không khủng bố như tôi tưởng, nhưng quả thật tôi không quên được chuyện quá khứ.
"Mình đi đâu?" Đây là chuyên cơ tư nhân, hắn không nói muốn đưa tôi đi đâu, nhưng tôi nghĩ mình có quyền được biết.
"Đến nơi em thích."
Nơi tôi thích? Tôi nhớ đâu có nói với hắn, mình thích đi chỗ nào?
Xuống máy bay, tôi có chút kích động, khó hiểu nhìn hắn, vì sao? Sao hắn biết thánh địa trong lòng tôi
- Tây Tạng?
Tôi không thể nhớ mình đã mơ đến Tây Tạng bao nhiêu lần, mơ bản thân rong chơi trong cung điện Potala hùng vĩ, tìm kiếm những ngôi đền cổ xưa, rảo bước trên phố Bát Giác sầm uất...
Tôi thậm chí còn mơ, có một ngày sẽ đến Tây Tạng ở ẩn, đắm mình trong Phật ca tiếng Phạn, ngắm cầu vồng trên bầu trời trong xanh nhất...
Mà hết thảy, rất nhanh sẽ biến thành sự thật.
"Sao anh biết em muốn tới đây?" Ánh mắt tôi có chút mê ly, không thể nhìn rõ người đối diện.
"Dưới vẻ ngoài nhỏ bé của em là một linh hồn ngang ngạnh, thoạt nhìn yếu ớt, bên trong lại bướng bỉnh không chịu phục tùng.
Em không thích công trình hiện đại, mà mê đắm những phong cách cổ xưa.
Em hướng tới tự do, thoải mái, nguyên sơ, không gò bó...! Anh nói đúng không?"
Hắn hôn nhẹ tai tôi, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người khác.
Hắn đã nhìn thấu tôi tự bao giờ, mà tôi vẫn chẳng hay biết gì về hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!