Quả nhiên, ở ngay gần cửa hang có vết máu.
Tôi dùng nhánh cây quét sạch dấu chân, dùng bùn đất che đi vết máu, sau đó ném cúc áo theo hướng ngược lối vào hang.
Quần áo của Lôi Trạm được thiết kế riêng từ những nhà tạo mẫu nổi tiếng, mỗi chiếc đều in chữ LION.
Ngay cả cúc áo, khăn tay cũng có, vậy nên chắc hẳn kẻ thù của hắn cũng biết.
Tôi không rõ làm như vậy có lừa được bọn chúng hay không, nhưng cứ thử một lần.
Vừa vào hang, Lôi Trạm liền mở mắt nhìn tôi chằm chằm, lâu tới mức khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
"Làm sao?" Tôi hỏi.
"Anh nghĩ em sẽ không trở lại." Hắn đáp yếu ớt.
Tôi nghe xong cười nhẹ, đương nhiên là tôi muốn chạy, nhưng hiện tại ra ngoài chính là tìm đường chết, kẻ địch đang truy tìm khắp chốn, tôi thoát được hay sao? Vả lại hắn bị thương vì tôi, bỏ mặc hắn ở đây, có vẻ hơi vô nhân đạo.
Tôi kiểm tra vết thương của hắn lần nữa, viên đạn ở bên trong, nếu không lấy ra, máu sẽ không ngừng chảy.
"E là em phải lấy đạn ra giúp anh rồi."
Hắn ngờ vực nhìn tôi, "Em biết làm?"
"Từng mổ ếch hồi học sinh." Tôi cười nói, tuy kỹ thuật không cao, nhưng hiện tại không nghĩ được biện pháp khác.
Hắn nở nụ cười, cười đến vô cùng sảng khoái.
Tôi thật lòng khâm phục, trong hoàn cảnh này mà vẫn còn cười được như vậy.
Có thể thấy, hắn xác thực không phải người.
"Vậy phiền em." Hắn nhìn tôi, ngay cả ánh mắt đen láy cũng tràn đầy ý cười.
Tôi gật gật đầu, lấy bật lửa hơ nóng lưỡi dao, sau đó đưa khăn tay cho hắn.
"Đau lắm đấy, cắn nó đi." Nếu hắn hô lên, cả hai chúng tôi sẽ toi mạng.
Hắn lắc đầu trả lời, "Không cần."
Tôi nhún nhún vai, bắt đầu "Phẫu thuật".
Mất nửa ngày, tôi mới lấy ra được viên đạn bé tí, không phải tôi cố ý làm hắn đau, chỉ là trình độ của tôi thật sự hữu hạn, hơn nữa không đủ ánh sáng, chỉ có thể dựa vào xúc cảm.
Lấy đạn xong, tôi gấp khăn tay thành hình tam giác, xé một mảnh váy, sau đó băng bó vết thương.
Trong quá trình buộc, hai tay không đủ cố định, tôi dùng miệng cắn băng vải, đôi môi nhiều lần chạm vào da thịt hắn, hơi thở như có như không phả lên đầu vai hắn.
Cảnh tượng này...! Quả thật hơi mờ ám.
Nếu ai không biết, có khi còn tưởng rằng tôi đang sàm sỡ hắn.
Kết quả, hắn hôn lên má tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, nhận lấy ánh mắt mỉm cười của hắn.
Tôi không hiểu, để lấy đạn ra, tôi căng thẳng đến mướt mồ hôi lạnh, vậy mà hắn lại có thể thản nhiên nói nói cười cười, thậm chí còn nhân cơ hội hôn lén tôi.
Rốt cuộc hắn đã trải qua quá khứ thế nào, mới có thể bình tĩnh thấy nguy không loạn như ngày hôm nay?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!