Tình trạng của Phi Yên, không rõ Lôi có biết hay không, nhưng dù thế nào tôi cũng phải nói với cậu ta, tôi không thể để em tiếp tục sống như vậy được.
Nào biết Lôi nghe xong, chỉ cười nhẹ, "Ra là thế, chẳng trách lúc trên giường, trông cô ta đáng yêu như vậy."
Đáng yêu? Nét mặt đau đớn của Phi Yên mà cậu ta nghĩ là đáng yêu?! Không hiểu nổi thần kinh của Lôi có bình thường hay không.
"Thiếu gia, bác sĩ nói có khả năng Phi Yên bị trầm cảm mức độ nặng, không chịu được áp lực, cần phải..." Tuy đã thấy Lôi liếc xéo, tôi vẫn muốn nói cho hết lời.
"Đủ rồi, Cảnh Sanh, hôm nay cậu nói nhiều quá đấy." Lôi tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tôi thật sự không nhịn được, "Lôi, cô ấy sẽ phát điên mất!"
Ánh mắt Lôi càng thêm lạnh lùng, "Cảnh Sanh, đừng quá trớn."
Tôi không khỏi rùng mình, "Thiếu gia, tôi xin lỗi."
"Cảnh Sanh, đừng quên lúc trước cậu đã nói những gì.
Dám chơi dám chịu, đừng sướt mướt giống đồ đàn bà.
Huống chi, cô ả mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng nhiều, lo cái gì?"
Nhìn Lôi, tôi chợt hiểu, cậu ta coi hết thảy chỉ như một trò chơi, thử thách xem Phi Yên kiên cường tới mức nào.
Nhưng chơi xong thì sao? Tôi không dám nghĩ, tôi còn nhớ trước kia Lôi rất thích một con chim nhỏ, kết quả ngày hôm sau đã gọi người ta bắt nó ghim thành tiêu bản.
"Cảnh Sanh, tôi biết cậu nghĩ gì.
Dẹp ngay bộ mặt anh hùng cứu thế giới ấy đi, chúng ta cùng một giuộc cả thôi." Lôi cười, tôi lại im lặng, ở trước mặt cậu ta, nói một câu cũng là nguy hiểm.
"Cậu là cái bóng của tôi, rất trung thành, tôi không ngại chia sẻ với cậu điều gì hết, kể cả đàn bà." Lôi cười như một tên ác quỷ.
"Nhưng cô ta thì không được.
Ít nhất...! Hiện tại không được."
Từ hôm đó, Lôi không cho phép tôi đến gần Phi Yên, thay vào đó là Tiểu Sở.
Không biết Lôi vô tình hay cố ý, Tiểu Sở là đồng hương của Phi Yên.
Cô bé rất trong sáng, cũng rất đáng yêu, Phi Yên nói cô bé giống hệt Tiểu Nhu.
Tuy Phi Yên không thích nói chuyện, nhưng lại không bài xích Tiểu Sở.
Có lẽ vì cùng quê, hai người tâm sự rất hợp ý.
Xa xa thấy em rốt cục nở nụ cười, tôi cũng yên tâm không ít.
Có một ngày, tôi đang gác đêm, Tiểu Sở tới đưa tôi một chén trà nóng.
Cô bé mỉm cười ngọt ngào, "Anh Cảnh, chị Phi Yên hay nhắc tới anh lắm."
"Vậy sao, cô ấy nói gì?" Tôi rất ngạc nhiên.
"Chị ấy nói, thật ra anh là người tốt, giúp chị ấy cứu người chị ấy yêu thương nhất, vậy nên rất biết ơn anh."
Tôi không nói nổi lời nào, cánh tay run lên, suýt chút nữa làm sánh nước trà.
"Em biết, chị Phi Yên không thích ngài Lôi, chị ấy...! Đang đợi người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!