Chương 11: Cảnh Sanh - Khiếp Sợ

Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ Phi Yên mỉm cười ấm áp, ánh mắt trong veo như ngày nào, em gọi tôi bằng giọng nói dễ thương.

"Anh Cảnh Sanh, mau tới đây, mình sẽ chơi tàu lượn siêu tốc!"

"Cảnh Sanh, đừng để đôi mắt chỉ toàn là sa mạc."

Bất chợt, hết thảy đều thay đổi, nét mặt Phi Yên biến thành kìm nén đau khổ, tiếng rên rỉ trôi ra từ đôi môi đỏ mọng.

Lôi đè trên người em giống như con dã thú, điên cuồng tàn sát.

Phi Yên muốn kháng cự nhưng không thể, chỉ biết đong đưa theo động tác của cậu ta.

Cơ thể trắng nõn gầy yếu đẹp một cách kì lạ, đột nhiên, em nhìn thấy tôi, ánh mắt xinh đẹp của em như đang nói, "Cảnh Sanh, cứu em với..."

Mà tôi lại cuộn mình trong góc, run rẩy.

Hình ảnh lại thay đổi, Phi Yên đứng trước mặt tôi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể dính đầy máu, đôi môi tím tái, ánh mắt phẫn hận nói rằng, "Cảnh Sanh, anh là đồ hèn!"

Tôi bừng tỉnh trong sợ hãi, cả người mướt mồ hôi lạnh, ngồi dậy, châm một điếu thuốc, hút mấy hơi thật sâu, cảm xúc mới dần dần ổn định.

Tôi là một thằng hèn, từ xưa tôi đã biết điều đó, tôi biết cách vừa bảo vệ mình, vừa lấy được thứ mình muốn.

Thí dụ như cơ hội sinh tồn, thí dụ như tình yêu...

Tôi biết, tôi phải chờ đợi, tựa như nhiều năm trước chờ đợi miếng thịt kia.

Cho dù...! Nó đã thay đổi mùi vị.

Vốn định ngủ thêm một lúc, nhưng hình ảnh đáng thương của Phi Yên luôn xuất hiện trong đầu, quá mức rõ ràng, kết quả một đêm thức trắng.

Hôm nay, Lôi muốn tôi giải quyết một chuyện, một chuyện tôi cũng cực kì muốn làm...

Thằng nhãi Hàn Tĩnh Ảnh quả thật không đơn giản, vừa nhận ra tình thế không ổn liền ra tay trước, làm vài anh em của chúng tôi bị thương.

Nhưng cậu ta còn thê thảm hơn, rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa nổi lên, khả năng bị chìm sâu, chẳng mấy chốc sẽ thành mồi cho cá.

Nếu Hàn Tĩnh Ảnh không phải người trong lòng của Phi Yên, thật ra tôi có thể đề nghị Lôi thu cậu ta làm thuộc hạ, dù sao cũng là nhân tài hiếm có.

Đáng tiếc, Phi Yên yêu cậu ta, chỉ bằng một điều này thôi, cậu ta chết ngàn vạn lần cũng không đủ...

Thời gian trôi qua ba tháng, điều tôi dự tính không xuất hiện, tương phản, Lôi càng ngày càng hứng thú với Phi Yên.

Tại sao lại như vậy? Thật sự quá khác thường.

Trước kia Lôi luôn có đồng thời vài bạn tình, bất kể nam nữ, hơn nữa không vượt quá nửa tháng.

Hiện tại, ngày nào cũng chỉ có mình em.

Các anh em đều nói Lôi thay đổi, phải lòng một cô gái kì lạ, một cô gái im lặng không khác gì vô hình.

Đúng vậy, nhìn vào mặt ngoài, Lôi đối xử với em khá tốt, không cấm đoán tự do, chu cấp áo cơm đầy đủ, nhưng lúc em ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ đi theo.

Lôi cũng thích đưa em theo cùng, kể cả trong lúc họp.

Nếu có hứng, cậu ta không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, thản nhiên ôm em vào lòng.

Cậu ta còn đang chơi, hơn nữa càng chơi càng hăng.

Đôi lúc khi ôm em, Lôi nhìn tôi cười, nụ cười ấy làm cho tôi run sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!