Chương 12: (Vô Đề)

Cho đến một ngày, tôi đang ngơ ngác đi bộ trên phố thì bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi không dám tin vào mắt mình:

Tiêu Triệt và Lộc Ương Ương đi bên nhau.

Nam thanh nữ tú, khiến người đi đường đều ngoái nhìn.

Tiêu Triệt cúi đầu, nói gì đó với Lộc Ương Ương.

Cô ấy cười.

Tiêu Triệt cũng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô ấy đầy dịu dàng.

Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì, lập tức lao đến, bằng chất giọng biến dạng, trầm khàn quát lớn:

"Hai người đang làm gì vậy? Tại sao hai người lại ở bên nhau!"

Lộc Ương Ương kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi biết mình rất vô lý, trông chẳng khác gì một kẻ điên.

Nhưng tôi chẳng màng tới điều gì cả.

Tôi nóng lòng muốn biết quan hệ của họ.

Tiêu Triệt vòng tay ôm vai Lộc Ương Ương, che chắn cô ấy ra phía sau, sau đó cúi đầu nhìn tôi, giọng điềm tĩnh mở lời.

"Giám đốc Giang, tôi và Ương Ương quen nhau là nhờ anh đó. Nếu không phải anh khi ấy đề xuất phương án bảo hiểm nhóm cho chi nhánh, Ương Ương đã không đại diện ngân hàng tham gia kết nối, tôi cũng chẳng có cơ hội gặp cô ấy."

Tôi khàn giọng: "Cho nên lúc đó hai người đã—"

Lộc Ương Ương nhíu mày: "Giang Lâm, anh đang nghĩ gì vậy!"

"Thật ra là tôi đã..."

Tiêu Triệt bất ngờ quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt sáng rực.

"Sau này vô tình nhìn thấy thỏa thuận ly hôn của em, tôi mới có ý định xin điều chuyển đến đây..."

"Ương Ương." Tiêu Triệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong biểu cảm lộ rõ sự hồi hộp.

"Anh có thể có cơ hội theo đuổi em không?"

"Không được!"

Tôi khàn giọng hét lên.

Đúng lúc đó, Lộc Ương Ương mím môi, khẽ cười duyên dáng.

"Tất nhiên rồi."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi lộ vẻ tuyệt vọng giữa con phố ồn ào náo nhiệt.

Nhưng chẳng có ai thèm bận tâm.

Phiên ngoại

Ba tháng sau, tôi từ chức, trở về quê nhà ở miền Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!