Sau khi cái người vô lễ hai lần va chạm nàng biến mất, Isabella mới hồi phục tinh thần lại, lập tức phi phi[1] mấy lần, trong lòng tuôn ra lửa giận cao vạn trượng. Nàng đang muốn đuổi theo hướng người kia biến mất thì cửa phòng sau lưng đột ngột mở ra, cô Britney nhìn nàng hỏi: "Isabella, Em đang làm gì ở chỗ này thế?"
[1] tiếng phun nước bọt
Mặc dù Isabella hận không thể đuổi theo đốt trụi quần áo của đồ vô lễ kia, nhưng ở trước mặt giáo viên nàng vẫn phải bảo trì tôn trọng và lễ tiết, trên mặt của nàng lộ vệt cười tươi rói: "cô Britney, em đã tính xong bài toán kia, đáp án là 5050."
"Không sai, đáp án của em rất chính xác." Britney vui mừng nhẹ nhàng gật đầu, nói ra: "Vào đi, cô cho em coi một cách giải khác đơn giản hơn rất nhiều."
Sau một lát, Isabella nhìn bài giải trên trang giấy trắng tinh, đôi môi đỏ thắm hơi hé ra, khó có thể tin nổi, nàng hỏi lại: "Còn có cách tính này ư?"
Nàng tốn thời gian rất lâu mới tính xong bài toán phức tạp kia, còn nếu áp dụng phương pháp viết trên giấy này cũng ra đáp án y hệt mà chỉ mất thời gian cỡ uống ngụm nước mà thôi.
Cô Britney mỉm cười nói: "Toán học chính là một ngành học thần kỳ, đúng là như thế, mới có nhiều học giả như vậy dồn suốt đời tinh lực của mình cống hiến cho toán học, em và Blair đều là học sinh rất có thiên phú, hôm nào cô giới thiệu cậu ta cho em quen biết một chút."
Vừa rồi Isabella cũng đã nhận ra chữ viết trên giấy không phải của cô Britney, nàng ngẩng đầu nhìn cô Britney rồi hỏi: "Phương pháp này là do học sinh tên là Blair nghĩ ra sao?"
Cô Britney nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Blair có được thiên phú toán học rất kinh người, nhất là suy nghĩ của em ấy rất thích hợp nghiên cứu toán học, đáng tiếc em ấy còn muốn theo đuổi một con đường khác..."
Nếu như phương pháp này là cô Britney nghĩ ra được, Trong lòng Isabella còn dễ chịu một chút, nhưng đối phương lại là học sinh giống như nàng, điều này lập tức khơi dậy dục vọng hiếu thắng trong lòng. Nàng nhăn chiếc mũi xinh đẹp lại, lẩm bẩm: "Blair sao, rất chờ mong gặp mặt cậu..."
...
Trần Lạc về tới phòng học, trong lòng âm thầm cầu nguyện lần sau đừng để hắn đụng phải quỷ lỗ mãng kia, sau đó mới tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Hiện tại là giờ cơm trưa, tất cả học sinh đều ra ngoài đi ăn, Trần Lạc coi như trở lại nơi ở của Blair cũng không tìm thấy gì để ăn cả.
Hơn nữa theo ký ức của Blair, nơi ở của hắn rất rách nát, một tháng trước cũng bởi vì một trận mưa lớn mà sụp đổ.
Hắn kéo ra hộp bàn, từ đó lấy ra một túi vải, sau đó từ trong túi vải lấy ra một mảnh đồ vật dài thòng.
Đây chính là khẩu phần lương thực của hắn buổi trưa hôm nay.
Từ khi tiền phụ cấp của cha hắn bị ngừng lại, nguồn thu nhập duy nhất của Blair chính là từ việc làm tạp công ở thư viện. Mỗi buổi tối sau khi thư viện đóng cửa, hắn cần ở lại cất hết sách báo mà học sinh mượn về chỗ cũ, việc này mỗi tháng giúp hắn kiếm thêm hai đồng bạc.
Hai đồng bạc này chính là tất cả tiền sinh hoạt của hắn, Ở vương quốc Lorrain, hai đồng bạc cũng coi như mua được khá nhiều thứ, nhưng nếu một tháng chỉ dựa vào hai đồng bạc này, Blair sớm đã bị chết đói.
Thu nhập chỉ là một phần, quan trọng ở chỗ bao ăn ở. Công việc bình thường bên ngoài, mỗi tháng cũng có thể kiếm được hơn mười đồng bạc
Cũng may phúc lợi tạp công của học viện Thánh Donas xem như không tệ, ngoại trừ thù lao hai đồng bạc mỗi tháng, Blair còn có thể nhận được hai ổ bánh mì trắng mỗi ngày, mà trong thư viện có một nhà kho nhỏ xíu cũng được giao cho hắn làm nơi ở tạm.
Lấy tình huống trước, hắn không thể vứt bỏ phần công tác này.
Mặc dù vừa rồi cô Britney hứa hẹn qua, nếu như hắn đồng ý đi theo nàng học tập toán học, nàng sẽ giúp đỡ thêm sinh hoạt cho mình. Nhưng đối với Trần Lạc mà nói, hy vọng nhất cũng chẳng phải là không lo cơm áo gạo tiền ở thế giới này, mà là trở về thế giới quen thuộc của hắn.
Mặc dù lực hấp dẫn của ma pháp rất lớn, nhưng một thế giới khác hắn còn có bạn bè người thân, Trần Lạc không dám tưởng tượng, nếu như cha mẹ biết hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối bọn họ tới nói, sẽ là đả kích cỡ nào.
Hắn yên lặng gặm hết ổ bánh mì trong tay, mặc dù không có mùi vị gì cả, nhưng cũng so với phần lớn dân nghèo chỉ có thể ăn bánh mì đen còn tốt hơn rất nhiều.
Khoảng cách tiết học buổi chiều còn một đoạn thời gian khá dài, Trần Lạc phủi hết vụn bánh mì dính trên tay rồi mở ra sách lịch sử, hắn chăm chú đọc một cách nghiêm túc.
Muốn rời đi thế giới này, đầu tiên muốn hiểu thế giới này.
Chư Thần Sáng Thế, bốn ma pháp nguyên tố chính, đại lục Thần Ân, bốn đại đế quốc, đế quốc Oss, bảy đại vương quốc, vương quốc Lorrain...
Mặc dù sách lịch sử này cũng không viết tường tận, nhưng đã đầy đủ để Trần Lạc hiểu rõ tin tức mình muốn.
Hắn vốn tưởng rằng mình xuyên qua đến một tiểu quốc nào đó ở Châu Âu, hiện tại xem ra, căn bản đây là thế giới hoàn toán khác. Có lời đồn rằng lúc Chư Thần sáng tạo ra thế giới này, cũng dạy cho tiên nhân trên đại lục cách sử dụng ma pháp, ma pháp này được lưu truyền từ đời này sang đời khác, đến bây giờ, gần như tất cả mọi người có thiên phú ma pháp đều có thông qua học tập trở thành Ma Pháp sư.
Đương nhiên, cho dù người có được thiên phú ma pháp rất cao nhưng để bồi dưỡng thành một Ma Pháp sư cũng cần tiêu tốn tài nguyên cực lớn. Nghề nghiệp Ma Pháp sư này gần như bị giới quý tộc lũng đoạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!