Chương 27: Quà của Fitch

Editor: Madknight95

Nguồn:

- -------

(*sửa Số phái lại thành phái Số nhé)

Trần Lạc buông nĩa xuống, lau khóe miệng, lúc này hắn mới nhìn Isabella, lắc đầu nói: "Không phải."

Isabella hai tay chống nạnh, bất mãn nói: "Cô Britney mang chúng ta tới đây, không phải để cho cậu đến ăn uống!"

Tên này quả thực là làm mất mặt của cô Britney, là học tỷ của hắn, Isabella cũng cảm thấy đỏ mặt.

Ngay khi Isabella vừa thẹn vừa giận, một bóng người từ đằng xa đi tới, Fitch Howard nhìn Trần Lạc, trên mặt lộ nụ cười, hắn nói: "Đây không phải niên đệ Blair sao, thật khéo quá, chúng ta lại gặp mặt..."

Trần Lạc nhạy bén chú ý tới, theo Fitch đến gần, trên khuôn mặt Isabella lóe lên một tia chán ghét không dễ dàng phát giác.

"Hóa ra là học trưởng Fitch." Trần Lạc nhìn Fitch, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, hắn nói: "Chuyện về thư viện còn muốn cảm ơn học trưởng, hai ngày nay ta đang muốn tìm một lý do để xin nghỉ, không nghĩ tới học trưởng Fitch đã giúp ta tìm xong."

Nụ cười trên mặt của Fitch cứng đờ, sắc mặc thay đổi không ngừng.

Chuyện về thư viện là hắn xin nhờ ông chú đang giữ chức phó viện trưởng tại học viện Thánh Donas, hắn tóm lại vẫn là học sinh của trường, Blair một mực tại học viện, hắn rất khó động tay động chân, nhưng nếu Blair bị đuổi khỏi thư viện, rời xa trường học, hắn có vô số biện pháp để giáo huấn.

Chỉ có điều, để hắn không nghĩ tới là Blair thế mà nhanh như vậy đã nghĩ đến hắn, hơn nữa đối với chuyện này dường như cũng không sợ hãi gì.

Ngược lại trên mặt Isabella lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng nhìn Trần Lạc, hỏi: "Chuyện về thư viện là sao?"

Trần Lạc lắc đầu, cũng không giải thích.

"Đây chỉ là mới bắt đầu." Fitch nhìn Trần Lạc, hạ giọng cảnh cáo: "Nhớ kỹ ta đã từng nói, cách Isabella xa một chút."

Tiếng của Fitch tuy thấp, nhưng cũng không có tránh Isabella, Isabella nghe vậy khẽ giật mình, sau đó lông mày nhíu chặt lại, nàng lạnh giọng nói: "Fitch, chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi!"

"Blair, chúng ta đi!"

Isabella nắm lấy cổ tay Trần Lạc, tức giận rời đi, nhìn hai người "Dắt tay" mà đi, con ngươi của Fitch hơi co lại, hắn lẩm bẩm: "Blair à Blair, xem ra, ta thật sự là coi thường ngươi..."

Isabella kéo Trần Lạc một mạch vào trong góc, sau đó buông tay của hắn ra, nàng hơi áy náy nói: "Thật xin lỗi, Blair, đều là bởi vì tôi, cậu mới có thể bị Fitch..."

Trần Lạc phất phất tay, nói: "Xem như không có Fitch, tôi cũng dự định mau chóng xin nghỉ, làm việc tại thư viện rất ảnh hưởng tinh lực, cho nên lần này, cô tính là giúp tôi một chuyện."

Isabella chỉ cảm thấy đây là Trần Lạc đang an ủi nàng, nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Cậu yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, Fitch không thể bắt nạt cậu."

Trần Lạc từ trước đến nay đều không phải là người ngồi chờ chết, buổi tối hôm nay nếu như không phải cô Britney dẫn hắn đến nơi này, hắn đã triển khai hành động nhằm vào gia tộc Howard.

Hắn kéo ghế ngồi xuống bàn bên cạnh, đoạn dùng nĩa đâm vào một lát táo, hắn hỏi: "Tại sao Fitch lại ở chỗ này?"

Isabella lườm hắn một cái, nói: "Còn không phải bởi vì anh của hắn, Douglas Howard là thiên tài trong gia tộc Howard, mặc dù còn trẻ, cũng đã có rất nhiều thành quả nghiên cứu trong giới toán học, là học giả nổi danh tại thành Yapool."

Trần Lạc đã không phải gà mờ như lúc mới bước vào thế giới này, trong khoảng thời gian này, hắn đối với quy tắc, văn hóa của thế giới này đều hiểu rõ hơn.

Ở chỗ này, học giả có địa vị rất cao, lúc trước Trần Lạc khó có thể tưởng tượng nổi.

Tại một thế giới khác, các học giả mặc dù cũng được mọi người tôn kính, nhưng phần lớn bọn họ không có tiếng tăm gì, cùng so sánh với các nhà khoa học ra sức công hiến to lớn cho đất nước, cho nhân loại, mọi người chú ý tới chuyện xấu của đám minh tinh nhiều hơn.

Minh tinh kéo dài chân, mang thai, ngoại tình, đạt được độ chú ý và nhiệt độ muốn cao hơn rất nhiều so với phát minh và bước tiến mới trong khoa học.

Mà ở chỗ này, địa vị của học giả tăng cao tới mức Trần Lạc khó có thể tưởng tượng được, những người ở nơi này tôn trọng tri thức tựa như tôn trọng ma pháp vậy, còn có chỗ vượt qua, đối với học giả có cống hiến quan trọng trong thúc đẩy nền khoa học, không phân quốc tịch đều nhận được tất cả mọi người tôn kính, cho dù là hoàng gia và quý tộc, cũng phải cho bọn họ đầy đủ đãi ngộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!