Chương 7: Cỏ xanh sương phủ trắng III

Mùa hè Thiên Khải như thiêu như đốt, thủy tạ Lăng Ba Thính trong Sưởng vương phủ phía tây thành có tiếng là động phủ thủy tinh, gió đưa sen thoảng, mười dặm hồ gương, trên Lăng Ba Thính trăng nước mơ màng, ca nữ ngâm nga điệu thanh xướng.

Chấp sự tới bẩm đã mời được người bán chim cắt đến. Sưởng vương cho ca nữ lui, thị nữ buông mành trúc bốn bề thủy tạ xuống rồi nối đuôi nhau lùi ra.

Chấp sự dẫn ba tay buôn ưng tới, buổi tối nóng chưng người như vậy mà cũng trùm khăn đen, che kín đầu mặt thân cổ, quấn quanh hông hai vòng, cuối cùng thả rũ trên đầu gối. Hai tay buôn ưng trái phải quỳ rạp xuống thi lễ với Sưởng vương, chỉ duy người ở giữa đứng thẳng, Sưởng vương cũng chẳng ngạc nhiên, lười nhác hỏi: "Ưng đâu?" Tay buôn ưng dẫn đầu thoáng liếc chung quanh, không nói câu nào.

Sưởng vương cười bảo: "Cho ta xem hàng."

Hai tay buôn ưng quỳ rạp dưới đất chợt vén khăn trùm lên, Sưởng vương khẽ híp mắt: "… Ồ, lông vũ sáng bóng thật."

Trong lòng tay buôn ưng không hề thấy có con chim ưng chim cắt nào, cái choáng ngợp mắt người là con ngươi lam lạnh hầu như không màu và mái tóc vàng kim rực rỡ của họ.

"Là chim cắt xanh thượng đẳng nhất à?"

"Không con nào khá hơn được nữa." Tay buôn ưng dẫn đầu nói tiếng quan thoại, hơi mang khẩu âm kinh kỳ.

"Không đáng với cái giá đó thì đừng hòng ta trả một cắc nào." Thần sắc Sưởng vương vẫn bông lơn như trước.

Mành trúc bốn bề bỗng không gió mà rung phát ra tiếng lanh canh, từ trên đỉnh thủy tạ hạ thẳng xuống một bóng đen, trong bóng đen lấp lóe ánh xanh, sát ý mãnh liệt như một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu tay buôn ưng dẫn đầu. Chuyện xảy ra quá đột ngột, hai người đàn ông tóc vàng trái phải không mảy may cất lời, ánh mắt cũng chẳng giao nhau mà đã có một người tung mình bật lên, còn chưa kịp nhìn rõ động tác ra sao đã nghe keng một tiếng, ánh xanh kia bị đánh bay ra ngoài, găm phập vào viên gạch vuông đọng bùn bên cạnh người còn lại, kêu ong ong không dứt, thì ra là một thanh trường kiếm hở trần màu cỏ gai. Thinh không xào xạc, gió mạnh chợt nổi, ép người ta không ngẩng đầu ngước mắt lên được, mành trúc treo cột quanh thủy tạ bị gió thổi phồng lên, mấy chục đai tơ nhất tề đứt phựt, mành trúc nặng nề chợt bay tung, tiếng nghe rào rào như mưa to xối xả.

"Chà, triệu phong sư." Sưởng vương thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt nứt ra tia sáng khoái chá mà trầm kín.

Đó là pháp sư tu tập thuật túng phong trong truyền thuyết, bất kể ở Đông Lục hay Bắc Cương, dấu tích đều tựa tiên nhân, trăm năm khó gặp. Sau một loạt các dị tượng nơi này, đã hoàn toàn không phát hiện ra bóng đen vừa đâm bổ xuống mới rồi có khí tức gì nữa. Trong lòng Sưởng vương biết đó không phải do mình tập võ không tinh mà là bởi trận gió người đàn ông tóc vàng kia gọi tới quá dồi dào to lớn.

Cú đâm bổ trên không mới rồi dẫu sắc bén như sấm sét, trong gió lớn dữ dội như vậy cũng chỉ như đốm sáng bắn tóe từ đá đánh lửa. Thời gian chẳng quá vài cái chớp mắt, hai bóng người đã đáp xuống, cách nhau sáu bảy thước, bóng đen bị một luồng gió lốc nho nhỏ bao vây chính giữa, sức gió hung hiểm như xen lẫn lưỡi dao sắc lẹm vô hình, khiến y không sao cử động được. Mà người đàn ông tóc vàng còn lại quỳ rạp trên đất hành lễ thì trầm tĩnh như núi từ đầu đến cuối, lưỡi kiếm ban nãy đang cắm ngay bên cạnh hắn, song đến thân hình hắn cũng chưa từng dao động, đôi mắt lam băng lộ vẻ dửng dưng, nhìn kĩ mới phát hiện ra một vệt trắng nông nhạt trên mặt người này, là dấu vết lưỡi kiếm cọ qua.

Hơi thở tay buôn ưng dẫn đầu vững vàng, cười trầm trầm nói: "Hay cho một cú được ăn cả ngã về không, chuyên tâm dồn chí, ý tụ một đường, trong phủ đã có nhân tài như vậy, nghiệp lớn dễ thành, việc gì phải đi xa ngàn dặm tìm mua chim cắt xanh?"

"Ông ta từng thử rồi." Trên mặt Sưởng vương vẫn cười mỉm như thường, "Mười năm trước lúc tráng niên, liên kết với một người công lực sàn sàn như ông ta, nhưng thất bại."

"Ồ? Thế lại thành ra là ta khinh thường cấm vệ nhà Trưng rồi." Tay buôn ưng dẫn đầu dời mắt, nhìn sang hai người dưới sảnh, chợt bật cười: "Hóa ra là ông."

Người bị nam tử tóc vàng cầm chân trong lồng gió nghe thấy câu ấy, ngẩng gương mặt đen nhẻm lên, vẫn hoàn toàn nhìn không ra biểu cảm gì.

"Thả ra đi, đó là tướng quân Đông Lục, không thể lỗ mãng."

Người đàn ông tóc vàng nghe vậy lập tức thu hai tay về trước ngực, chỉ thấy cơn lốc dần yếu đi, Phù Nghĩa rút hai cánh tay ra, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tay buôn ưng dẫn đầu.

Sưởng vương mỉm cười nói: "Không tệ, màu lông đẹp, móng mỏ sắc nhọn, chỉ mong có thể một trận thành công."

"Nếu đại sự hoàn thành, mong điện hạ ban cho ta thù lao đúng thương lượng ban đầu."

"Nếu chuyện này thành, nước ta sẽ không can dự vào cuộc chiến thôn tính giữa quý quốc và Già Mãn, một lời đã định. Có điều, các hạ không chịu cho người ta hay diện mạo thật, tương lai muốn trả thù lao, chẳng biết phải đưa cho ai đây."

Dưới khăn trùm truyền ra tiếng cười khẽ, tay buôn ưng vươn tay kéo giật, khăn trùm lập tức rơi xuống hông, để lộ dung mạo cao sâu anh tuấn.

Sưởng vương khẽ a một tiếng.

"Anh là… Tả Bồ Đôn vương!" Trong mắt Phù Nghĩa bắn tóe tia lửa.

"Gặp mặt vội vàng mới có một lần trên triền núi Bì La, trí nhớ tướng quân tốt thật." Thanh niên tóc vàng cao lớn hai mắt xanh sáng, trong trẻo có thần.

"Người này chính là tên cận vệ lúc ấy đã tay không chặn một mũi tên cho anh trên đường núi?" Phù Nghĩa lạnh lùng liếc người đàn ông trầm tĩnh vẫn quỳ một chân trên đất.

Tả Bồ Đôn vương nhếch miệng, chẳng đáp đúng sai.

"Trong cấm quân nước ta có một tên vạn kị, tướng mạo cực kì giống Tả Bồ Đôn vương, thế nên ban nãy ta mới giật mình thế." Sưởng vương nói.

Tả Bồ Đôn vương nhướng hàng mày vàng kim. "Dung mạo cực kì giống? Tên ấy bao nhiêu tuổi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!