Chương 3: Dung nhan như bóng chớp II

"Chẳng lẽ ta đã già rồi? Sao cứ có cảm giác mười năm nay trôi qua còn nhanh hơn hai mươi năm trước vậy nhỉ." Bàn tay phải gầy guộc nhón que cời đồng đỏ khêu hoa đèn. Ngọn lửa tức thì nổ lép bép, mùi long tiên hương thơm phức sực lên.

Người đối diện không đáp lời, chỉ vân vê một quân cờ đen trầm ngâm. Trong phòng lặng ngắt như tờ, một hồi lâu sau vang lên một tiếng giòn giã, quân cờ đen trong tay rốt cuộc cũng hạ xuống bàn cờ, đột nhập vào thế lực của quân trắng, trở thành một kẻ lạc lõng. Người hạ cờ bận áo trắng đường thảo (*), tuổi chỉ chừng mười sáu mười bảy, nước da màu lúa mạch, mày dài đến tóc mai, tựa như một thiếu niên tuấn tú khôi ngô, lại phảng phất dáng vẻ thiếu nữ anh khí, khó bề phân biệt.

(*) Đường thảo chỉ các loại cây dây leo thân cỏ nói chung, ở đây ý là hoa văn đường thảo thêu trên áo, vì những loại cây này có sức sống bền bỉ nên hoa văn đường thảo mang ngụ ý cát tường lâu dài.

"Nước này đi hấp tấp quá. Đánh cờ phải có lí lẽ, không thể cưỡng ép vô lí được, nhập cảnh cần từ từ." Người khêu đèn buông que đồng, nói.

Thiếu niên áo trắng mím môi nhoẻn cười, trong anh khí lưu chuyển nét thanh lệ. "Thà bỏ vài quân cờ chứ không thể để mất tiên cơ, không phải nghĩa phụ vẫn thường dạy như vậy à? Hiện giờ nghĩa phụ vừa không nắm chắc có thể ăn được con, vừa không thể khoan nhượng cho con nghênh ngang tiến tới, người định làm sao đây?"

Người đàn ông đối diện bàn cờ dung nhan thanh thoát nghiêm nghị, phong thái từng trải trầm tĩnh, chỉ khi mỉm cười, khóe mắt xuất hiện một nếp nhăn nhỏ xíu, mới nhìn ra được dấu vết năm tháng đã kinh qua.

Trầm tư đôi chốc, người đàn ông xuống tay.

Thiếu niên cũng chẳng cần nghĩ ngợi, hạ tiếp một quân cờ.

Ngón trỏ tay phải người đàn ông gõ nhẹ lên bàn cờ.

Thiếu niên nhìn vị trí chàng chỉ, mặt không khỏi biến sắc, nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Chưa thu quan mà, nếu cứ so nửa mục một mục (*) với người thì chắc gì con đã thua."

(*) Giao điểm của các đường kẻ trên bàn cờ vây được gọi là mục, dùng làm đơn vị tính số đất mà 2 bên đen trắng bao vây chiếm cứ bằng quân cờ.

Người đàn ông nghe vậy ngước mắt, vết đao cũ dài nửa tấc ở khóe miệng bên phải khẽ nhếch, phác một nét cười như có như không lên khuôn mặt đoan chính mà ôn hòa. "Thế nên, Hải Thị, ta e tính khí con hãy còn bồng bột lắm, chức tham tướng Hoàng Tuyền Doanh này nếu con làm không xuể thì chẳng bằng trở về đế đô, ta sẽ thu xếp đường ra cho con."

Hải Thị vân vê quân cờ, trầm mặc không đáp.

Tiếng gõ cửa kính cẩn vang lên, Trạc Anh cách cửa bảo: "Hải Thị, xiêm áo muội đặt đã được đưa tới, Chức Tạo Phường còn đang chờ đáp lời đó."

Hải Thị đặt quân cờ sang một bên, nói: "Nghĩa phụ, nếu không thể cưới người con muốn lấy thì con thà tự do tự tại ở quan ngoại cả đời, không bao giờ quay về Thiên Khải nữa còn hơn."

Ấn đường người đàn ông thoáng nhíu ra nếp nhăn rồi biến mất, mắt vẫn cụp thấp, tay phải nhón quân cờ gõ nhẹ lên bàn cờ, mãi mà không chịu hạ xuống.

Hải Thị đẩy ghế, đứng dậy mở cửa thư phòng, Trạc Anh đang chờ ngoài cửa. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn họ sóng vai rời đi trong bóng đêm, sau cùng lặng lẽ buông một tiếng thở dài, tay phải mở ra, trong lòng bàn tay chẳng biết không dưng nhiều thêm một vết thương mới kì dị từ lúc nào.

Một ngấn máu tươi đột ngột quét qua đường chỉ tay ngang dọc rối rắm, ủ rũ nhỏ xuống vạt áo xanh, thấm loang ra một khoảng đỏ bất tường.

Trên đường ra sảnh trước Tễ Phong Quán, Hải Thị đi sóng vai với Trạc Anh.

Có cung nhân hầu hạ nơi khác tới Tễ Phong Quán biếu quà, trên đường trông thấy họ từ xa đều tránh sang một bên chỉnh trang thi lễ. Vài câu rủ rỉ lại theo gió bay vào tai hai kẻ tập võ: "Đó là hai cậu nghĩa tử của Phương công công đấy à? Hì hì, trưởng thành rồi quả nhiên phong thái hiên ngang, dung mạo còn trẻ trung tuấn tú nữa chứ, nếu là hoạn quan, nói không chừng còn có thể đối thực một phen…" Đối thực, tức cung nhân và hoạn quan cùng ăn cùng ngủ như vợ chồng, chỉ để an ủi tịch mịch mà thôi.

"Chao, con ***** mi thật không có chí khí! Phương Trạc Anh bây giờ đang giữ chức trong Vũ Lâm quân, bao giờ chúng ta được thả ra cung thì cũng coi như một hôn phối tốt đấy."

Hải Thị nhìn Trạc Anh vẻ hài hước, chỉ thấy gương mặt trắng trẻo của cậu chàng ửng đỏ, sải bước đến là xa, cứ như làm vậy là có thể quăng những lời nhàn rỗi kia ra không bằng. Lại thoáng thoáng nghe thấy…

"Chỉ tiếc cho cậu Phương Hải Thị trẻ tuổi, chiếu chỉ bổ nhiệm vừa hạ xuống, cậu ta phải đi Bắc Cương, từ rày khó mà gặp được lắm. Ôi ôi, chẳng thà đối thực còn hơn."

Lần này, đến lượt da mặt màu lúa mạch của Hải Thị phớt hồng. Trạc Anh hồn nhiên quên khuấy sự bối rối của mình mới rồi, im ắng cười trêu.

Hải Thị lúng túng hết sức, hậm hực giễu lại: "Năm đó lúc mới vào cung, muội hỏi mọi người đối thực là gì, cũng chẳng biết là ai nói với muội đối thực là một nam một nữ ngồi đối diện nhau ăn cơm đâu đấy, bây giờ lại giả cái đò già dặn lắm cơ."

Trạc Anh cười dài, hai người rảo bước nhanh hơn về phía sảnh trước.

Chưởng quản Chức Tạo Phường Thi Lâm thấy họ tới, vội đặt chén trà xuống, đứng dậy vái chào, cũng không nhiều lời, lấy từ bọc giấy lụa ra một món xiêm y, giũ ra cho họ xem, trên gương mặt như vắt mì dạt dào đắc ý.

"Ái chà, Thi thúc thúc thiên vị quá đi!" Trạc Anh bật thốt.

Đó là một tấm bào tiễn tụ (*) dáng ngắn bằng gấm màu tro, kích thước ôm gọn lấy thân mình Hải Thị, sau lưng dùng đủ loại tơ xanh tím thêu một con chim cắt màu biếc, lông cánh chân mỏ tạo dáng tung bay nom y như thật, mắt điểm sắc phỉ thúy, long lanh chớp sáng. Tổng quản Phượng Đình Phương Chư đắc thế, hai nghĩa tử cũng được thơm lây, cậu lớn vào Vũ Lâm quân gần tám năm, tuổi chưa tới hăm tư đã được bổ quan hàm chính lục vị ở Vũ Lâm thiên kị; ***** năm nay thi võ đỗ thám hoa, đồng thời được phái đi Bắc Cương đảm nhiệm chức tham tướng của Hoàng Tuyền Doanh. Trước nay Chức Tạo Phường vẫn luôn dụng tâm nghênh tiếp, đường kim mũi chỉ may phục trang quân dụng theo đơn đặt hàng của họ đều vô cùng chỉn chu.

(*) Một kiểu ống tay áo rộng thời xưa, mép tay áo có thể dễ dàng xắn lên, tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung và lao động, khi cần giữ ấm thì buông mép tay áo xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!