Chương 2: Dung nhan như bóng chớp I

Thuyền mò ngọc rời bến, cánh buồm no gió chạy suốt hai ngày. Biển đầu thu, mặt nước phản chiếu vụn nắng óng ánh chói chang làm Hải Thị không tài nào mở mắt ra nổi.

Người cha ngồi trên mạn thuyền, kéo đứa bé lại bên mình, "Hải Thị, đã nhớ hết lời cha dạy chưa?"

"Rồi ạ." Đứa trẻ tên Hải Thị gật mạnh đầu, vỗ vỗ sợi thừng buộc ngang eo. Đây là lần *****ên cha mang em ra biển mò ngọc, em đã thuộc nằm lòng những gì cha dặn dò. "Chỉ cần lặn xuống, gặp được tỷ tỷ xinh đẹp thì kéo chị ấy lên, chị ấy sẽ cho chúng ta thật nhiều ngọc trai, như vậy năm nay chúng ta sẽ có ngọc cống, phải không ạ?"

Đứa trẻ chỉ chừng bảy, tám tuổi, cởi bỏ áo ngoài, thân mình đen nhẻm và khoảng ngực bằng phẳng lộ ra, đuôi tóc vàng hoe đọng muối lấm chấm, nom chẳng khác gì một đứa bé trai. Chỉ duy giọng nói như oanh hót chứng minh cho em là một bé gái.

"Cha, chú Kim, chú Trụ, con xuống đây."

Da mặt sậm màu của cha chợt nhăn nhúm, "Hải Thị, con không sợ à?".

Hải Thị cười giòn giã, hít một hơi thật sâu, xoay người nhảy vào biển làm mặt nước óng ánh như vàng lỏng bắn tung tóe, kéo theo sợi thừng buộc bên hông, thoắt cái em đã lặn mất tăm tựa một con cá.

Người cha quỳ trên mạn thuyền, siết chặt sợi thừng nối với Hải Thị. Một lúc sau, phỏng chừng gặp giới hạn, Hải Thị dưới biển giật giật dây thừng, giục y thả dây dài hơn. Tay người cha căng chặt, do dự. A Kim ngồi một bên im lìm, chỉ thò một tay sang vỗ vai người cha. Thoáng ngừng lại, thấy không có động tĩnh gì, A Kim vỗ mạnh hơn. Người cha run lên, tay buông lỏng, sợi thừng tức thì xoạt xoạt trượt xuống.

Gân cơ người cha như bị rút sạch theo sợi thừng, cơ thể rã rời, thật lâu sau mới lạc giọng nói: "Mẹ Hải Thị còn chưa biết tôi mang Hải Thị xuống Giao Hải… Mẹ nó nhất định sẽ hận chết tôi…"

A Kim ngắc ngứ: "Đó giờ tôi không dám nói, đêm trước ngày chúng ta ra biển, lính thu ngọc cống đã đến thôn Tây Tự. Thôn Tây Tự chỉ thiếu nửa thưng ngọc không giao được thôi mà nhà với thuyền đều bị quan binh thiêu rụi cả, trai gái già trẻ bị chúng dùng xích neo trói thành một chuỗi, nói là đợi đến phiên chợ thu sẽ bán sang Hãn Châu làm nô lệ cho man di. Chuyện cống ngọc này thật sự… thật sự ép người quá đáng, ngọc trai năm nay thì ít đến quái gở.

Nếu không, nếu không sao chúng ta có thể đem con…" Sau cùng chẳng đặng hết lời.

A Trụ ấp úng nói với người cha: "Đợi lát nữa Hải Thị dẫn giao nhân tới… Hay là để tôi làm đi, để anh làm không ổn, mẹ Hải Thị sẽ hận chết anh mất."

Người cha vùi đầu vào đầu gối, mắt dại ra, lẩm bẩm: "Bất kể là ai trong các anh làm, tôi cũng sẽ hận các người cả đời. Hải Thị là đứa bé ngoan, về sau hẳn sẽ không quấy phá hại người… Để tôi tự làm, để tôi…" Giọng dần nhỏ xuống, hóa thành nghẹn ngào.

A Kim và A Trụ chẳng dám nhìn người đàn ông gầy gò bị cuộc sống bám biển giày vò quanh năm suốt tháng này nữa, ai nấy đều quay đi.

Một con hải âu đuôi đen lướt vụt qua. Khói sóng mông lung, mênh mang vô tận.

Dẫu nhân gian có lộn nhào ngàn vạn lần, giặc đói đầy đường hay thịnh thế sung túc thì vây quanh lục địa này vẫn mãi là đại dương mênh mông, bởi mênh mông mà sinh tịch mịch, vĩnh hằng trường cửu, đánh bại mọi vương triều quốc gia.

Con thuyền như hạt thóc giữa biển, mang ba người dân mò ngọc rách rưới và nỗi sầu khổ của họ bảy nổi ba chìm. Tuy rồi sẽ đến một ngày biển cả khô cạn hóa nương dâu, nhưng sự tồn tại như bụi trần của họ nào có cơ nhìn đến ngày ấy. Nỗi khổ của họ cũng như muôn sầu của trăm họ, bị vùi lấp giữa thủy triều biển khơi vĩnh viễn bất biến, bặt tiếng không hình.

Ấy là năm Thiên Hưởng thứ tư, kể từ khi nhà Trưng thay thế nhà Đoan của họ Mục Vân, đến nay hoàng thất họ Chử đã trị quốc được năm mươi ba đời. Vết thương loạn Nghi vương hãy còn chưa hoàn toàn bình phục, song mọi người lại cảm thấy vương triều Đại Đoan đã kéo dài sáu trăm sáu mươi mốt năm này vẫn có thể truyền tiếp, tựa như hoàng đế khai quốc Chử Kinh của nó vậy, có cho mình tấm thân trời ban bách chiến vô tổn. Dường như họ đã quên rằng, hoàng đế khai quốc Chử Kinh đến cùng vẫn phải chết.

"Biển Nam mênh mông phía đông Việt Châu có vùng biển Giao Hải, chu vi không quá trăm dặm. Trong biển có giao nhân, sống dưới nước như cá, mắt có thể khóc ra ngọc. Có cá mập bảo vệ cho giao nhân, ngửi thấy mùi máu sẽ nổi điên, cắn nát được thuyền con. Đế Húc mê ngọc, quan địa phương nịnh hùa ý trên, đòi ngọc gắt gao. Dân mò ngọc mò không đủ số lượng cống lên sẽ lấy thừng buộc hông trẻ con thả xuống biển, dụ giao nhân nổi lên rồi lập tức b. óp ch. ết đứa trẻ cho giao nhân chứng kiến.

Tính giao nhân hiền lành, lần nào cũng rơi lệ, gặp gió ắt thành minh châu phát sáng trong đêm. Để phòng mùi máu trẻ con dẫn đến cá mập cắn người, phải bóp ngạt thở." –《Trưng thư · Hậu phi · Hoàn Ý thái hậu》

Trăm ngàn con sóng đan xen lam bích ngầm dâng lên, ngửa đầu nhìn, ánh nắng lơ thơ xuyên qua ngấn nước, biến ảo mơ màng. Hải Thị mò lấy túi nang da trước ngực, ghé miệng hít một hơi, chầm chậm nhả bọt khí. Chuỗi bọt khí lóng lánh nổi lên mặt biển, cuối cùng hóa thành dải sáng mờ lấp lánh. Em lặn xuống sâu hơn nơi bóng tối ken dày.

Người khi chết đuối thường ôm đá dưới đáy nước. Hải Thị biết đó là bởi đáy nước có ánh sáng, những kẻ đáng thương ấy sẽ liều mạng chui xuống đó, quờ được món gì quyết không chịu buông. Rồi dần dần bóng tối tiêu tan, con đường phía trước bừng sáng. Em tự nhủ, sắp tới rồi. Hứng sáng bơi lại, mũi chân chạm đến cát trắng ấm mềm.

Hải Thị như hạ xuống từ trên trời, đặt chân lên mặt đất của một thế giới khác. Biển sâu ngăn cách mọi âm thanh, chỉ có sóng nước lưu động, ánh sáng hợp tan. Bầy cá bơi lội, san hô lỉa chỉa đong đưa như liễu. Trong bụi cành mềm màu đỏ mã não trong nhờ phía bên kia, Hải Thị nhìn ra vài đường màu sắc khác thường, bụng thắc mắc: Làm gì có san hô màu xanh trong nhỉ? Cẩn thận nương dòng nước vòng qua cụm san hô, Hải Thị bật há miệng, suýt thì sặc.

Cái mềm mại phất phơ ấy không phải là san hô mà là mái tóc dài xanh trong của một cô gái. Cô gái ấy nằm giữa bụi san hồ, biếng nhác giơ tay lên, đầu ngón tay khuấy trong nước biển ra những sợi tơ rối xanh biếc lam lạnh. Cô gái trải ngang từng sợi xanh biếc ra trước mặt, lấy lam lạnh làm đuôi, đầu ngón tay qua lại như con thoi, dệt những sợi tơ màu ấy thành một tấm lụa nhẹ tênh gần như vô hình, tư thái uyển chuyển, tựa như đang hái vô số đóa hoa huyền ảo mộng mị.

Đó chẳng phải chính là vị tỷ tỷ có thể cho họ trân châu mà cha nói đến sao? Hải Thị chụm hai chân lại, tung người bật thẳng qua.

Cô gái cả kinh. Nhưng Hải Thị đã nhào tới đầu gối nàng, khóe miệng toe toét mừng rỡ tràn ra bọt khí, nom hệt một con thú biển nhỏ đen ngây thơ. Có vẻ như cô gái cũng thích mê những sinh vật đáng yêu, ngón tay xinh xắn với lại xoa xoa mái tóc ngắn của Hải Thị, giữa ngón tay dập dờn lớp màng trong vắt màu lam.

Túi nang da trước ngực Hải Thị không còn bao nhiêu dưỡng khí, em không dám lần lữa, lập tức nắm tay cô gái, bàn chân đạp lấy đà nổi lên trên. Thân mình cô gái uyển chuyển như không xương, thoải mái uốn vặn trong nước. Hải Thị xem mà hâm mộ, bơi quanh nàng mấy vòng. Cô gái như cảm thấy thú vị, cũng bơi quanh Hải Thị, một lớn một bé vui vẻ chơi cả một đường nổi lên mặt biển, không ngừng lượn quanh nhau.

Có lúc, sợi thừng buộc ngang hông Hải Thị cơ hồ quấn lấy cô gái, song chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lắc eo là đã vươn được lên trên, tránh thoát. Họ dần rời khỏi đáy nước, bóng tối trùng trùng như nhung tơ bủa vây. Thỉnh thoảng trong bóng tối lại có đốm lửa trôi nổi vô định. Một đốm lửa bắn thẳng về phía họ, Hải Thị thò mặt lại nhìn kĩ, con cá kì quặc trên đỉnh đầu treo đèn lồng kia bị em dọa sợ, quay ngoắt bơi đi. Hải Thị muốn với tay bắt con cá đó, cô gái nghiêng người ngăn em. Như để trấn an Hải Thị hãy còn đang lăm le chưa từ bỏ ý định, cô gái dang hai tay, quanh thân chậm rãi bừng lên một quầng sáng màu trắng ngọc. Vô số những con cá kì lạ như đom đóm xúm lại quanh họ, quấn quít không đi, tươi đẹp mê người. Hải Thị dù sao cũng là trẻ nhỏ, lập tức quên khuấy chuyện bắt cá, tròn mắt thích thú ngắm nhìn.

Nước biển chung quanh đen kịt, ánh nắng rỉ xuống qua ngấn nước, bị nhuộm thành màu xanh lam. Hải Thị một tay nắm cô gái, một tay lần theo dây thừng buộc hông nổi lên trên, cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn, cuối cùng ào một tiếng, họ cùng nhô lên khỏi mặt nước.

"Cha, cha ơi!" Hải Thị vẫy tay gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!