Mười bốn tháng Giêng, dạ yến lập xuân, nem công chả phượng, ca múa thành đàn. Sứ thần bảy nước Ni Hoa La, Nam Bì, Chú Liễn, Tích Phủ, Ương Cát Tháp, Thổ Hỏa Lỗ, Già Mãn đều nhận lời mời, tề tụ ở chính điện Quân Lôi Cung.
Đế Húc mặc cổn phục gấm đen thêu rồng vàng vờn nhật nguyệt ngũ sắc và chữ triện vạn thọ, đầu đội miện mười hai chuỗi ngọc, mặt mày uy nghiêm, thần sắc trang trọng.
Đề Lan khoác đản y song phượng ngũ sắc, được đặc cách ngồi cùng sứ thần Chú Liễn Tác Lan trên ghế đầu bên phải. Thân phận Tác Lan cao quý, là con út của Chú Liễn vương, em trai cùng mẹ với Thục Dung phi Đề Lan. Đề Lan quanh năm không rõ tin tức cố quốc, lúc này không khỏi mừng rỡ khôn xiết, trong đôi mắt đen láy như mây sấm rưng rưng ngậm lệ, nắm hai tay em trai, dùng tiếng Chú Liễn rủ rỉ tâm sự.
Sưởng vương ngồi ghế trên bên trái, thân bận bào son hai vai thêu rồng, rôm rả trò chuyện với sứ thần Ương Cát Tháp. Trong khi đó, sứ thần Ni Hoa La và Thổ Hỏa Lỗ thì đều tỏ vẻ bất an, chẳng có lòng dạ nào yến ẩm. Rượu qua ba tuần, rốt cuộc, sứ thần Ni Hoa La Ba Nam Na Yết không nhịn được, đánh mắt nhìn sứ thần Chú Liễn Tác Lan, Tác Lan cũng đưa mắt đáp lại rồi giơ bình rượu ngọc trong tay về phía Đế Húc: "Bệ hạ, nghe nói gần đây quý quốc nghênh thần đuôi rồng vào cung phụng dưỡng, có thật vậy chăng?"
Đế Húc mỉm cười nhìn Tác Lan sau rèm ngọc xanh, bình thản đáp: "Thật."
Chư thần trên điện đều lộ vẻ kinh ngạc, xì xào bàn tán.
Ba Nam Na Yết kìm nén khiếp hãi trong lòng, chắp tay nói: "Vậy thì quả là đáng mừng. Nước tôi và Chú Liễn, Thổ Hỏa Lỗ đều coi trọng mậu dịch đường biển, hết lòng tin thần đuôi rồng. Nếu thần đuôi rồng hạ giáng quý quốc, tôi mong được thưởng thức tận mắt pháp tướng của ngài, cầu bình an cho thương khách nước tôi, xin bệ hạ tác thành."
Đế Húc quay đầu nhỏ giọng hỏi Phương Chư, Phương Chư cúi đầu đáp: "Chuông trống đánh báo, nửa khắc trước đã qua Kế Hàn Môn."
Ba Nam Ba Yết nhớ lần trước gặp mặt, chính hoạn quan này đã khiến y phải lúng túng khó xử, trong lòng đương nhiên không vui, bèn hậm hực uống một ngụm rượu thuần.
"Vậy à?" Tiếng cười Đế Húc mát lạnh như ngọc, "Ba Nam Na Yết đại nhân, ngài nhìn về phía nam đi."
Dứt lời, trăm người trong điện đều quay đầu ngó ra cửa điện.
Quân Lôi Điện nằm trên trục đối xứng của cấm thành, hướng nam nhìn xuống có thể bao trọn ngoại đình cấm thành vào mắt, hướng bắc là chính điện triều nghị Tử Thần Điện và Ninh Thái Môn ngăn cách nội cung với ngoại đình. Lúc này trăng mờ mây trôi, sắc trời phía nam phớt đỏ, từ cổng chính cấm thành Khai Bình Môn đến trước Quân Lôi Điện, cung thất chín dặm đều không sáng đèn, trong bóng đêm trầm nặng chỉ thấy nóc điện lưu ly nối nhau như biển, chính giữa xuyên thủng một con đường, gọi là Vân Đạo.
Ba Nam Na Yết đứng dậy dõi mắt ra xa song chẳng thấy một động tĩnh nào, nghi hoặc quay đầu lại nhìn Đế Húc, Đế Húc tuy ngậm cười nhưng hàng mày rậm thanh tú xếch chéo vào tóc mai lại đột ngột nhướng lên, ánh mắt mãnh liệt.
Trong điện xôn xao tiếng kinh hãi.
Cấm thành xây dựa theo thế núi, Tử Thần Điện trên ngọn, độ cao của Quân Lôi Điện chỉ dưới Tử Thần Điện, từ trên điện có thể nhìn thấy Khai Bình Môn rộng bảy trượng, cao năm trượng đang chậm rãi mở ra. Giữa khe cửa hừng hực ánh đỏ, là lửa đuốc chen chúc, một người cưỡi ngựa phi vào cổng, cây đèn bằng đá hai bên Vân Đạo dẫn lửa liên tiếp, vừa châm sáng, đèn đuốc lập tức uốn lượn như rồng, đèn lần lượt sáng lên từng ngọn từng ngọn hướng về Quân Lôi Điện, rực rỡ nguy nga, dẫn dắt hàng đèn chính là người cưỡi ngựa như sấm sét kia. Vó ngựa tung bay, năm cánh cửa cấm ầm ầm mở rộng, bảy điện Càn Tuyên, Khôn Vinh, Cửu Tĩnh, Định Hòa, Văn Thành, Võ Đức, Tường Vân theo thứ tự sáng đèn, óng ánh như châu báu khổng lồ. Chẳng mấy chốc, người cưỡi ngựa đã đến dưới Quân Lôi Điện, trên ngựa hóa ra có hai người, thiếu niên nhảy xuống yên, ôm một người khác che mặt vào lòng, chân không chạm đất chạy lên điện.
Cuối hàng ghế, một người đàn ông râu quai nón đứng bật dậy, cả kinh lẩm bẩm: "Hải Thị?!" Sưởng vương liếc xem, đó chính là tham tướng Hoàng Tuyền Quan Trương Thừa Khiêm hộ tống sứ thần vào kinh chuyến này.
Gần như đồng thời, Ba Nam Na Yết kêu to một tiếng, quên cả đi giày, cứ thế chân trần chạy khỏi chỗ ngồi. Thiếu niên nhanh nhẹn lướt qua người Ba Nam Na Yết, cuốn theo mùi tanh của biển. Ba Nam Na Yết quay đầu nhìn lại, thiếu niên đã đứng trước mặt Đế Húc ở bàn trên, đuôi tóc đọng muối, thần sắc kiêu ngạo. Người trong lòng thiếu niên bọc vải ướt từ đầu đến chân, đầm đìa nhỏ nước.
Trong điện nhất thời lặng ngắt, đến tiếng hít thở tim đập của hơn trăm người cũng bặt thinh.
"Bắt được rồi?" Đế Húc nhướng một bên mày hỏi. Sứ thần ba nước Ni Hoa La, Chú Liễn và Thổ Hỏa Lỗ cùng tùy tùng mặt đều đổi sắc. Nước họ tôn giao nhân làm thần đuôi rồng, địa vị cao quý, ngày thường bất kính với giao nhân, trong mắt họ đã là dị đoan, huống hồ còn dùng chữ "bắt" đại bất kính với thần linh! Thiếu niên không nhiều lời, chỉ gỡ vải ướt trên mặt người trong lòng ra.
Khăn vải vừa mở, mái tóc xoăn xanh trong tức thì rủ xuống, một lúc sau, trong tóc có thứ gì khẽ dựng lên – là một cái tai trắng ngần nhọn mỏng. Thiếu niên một tay ôm cô gái, để nàng tựa lên người mình, một tay bóc tầng tầng vải ướt ra, để lộ làn da xám trắng ẩm ướt. Cô gái đứng không vững, hai tay ôm chặt cổ Hải Thị, Ba Nam Na Yết đứng gần cô gái nhất lập tức gào thét. Trên hai cánh tay cô gái mơ hồ hiện đường vân vảy rồng, giữa ngón tay có lớp màng trong màu lam óng, giống y hệt tượng thần đuôi rồng ở Ni Hoa La, càng chẳng khác gì hình thần đuôi rồng trên mặt dây chuyền Đề Lan đeo.
Lang Hoàn nhíu chặt hàng mày xanh, đôi mắt to khác thường ngơ ngác mở ra, ngờ vực nhìn chung quanh.
Ngay đến Đế Húc cũng không khỏi thấp giọng trầm trồ.
Trong đôi mắt xanh trong của nàng chỉ có con ngươi không có tròng trắng, ánh mắt lưu chuyển, mống mắt màu bạc chiếu ra ánh châu bảy sắc, nom như xoáy nước.
Tiếng vạt áo hất tung, hai đầu gối chạm đất nổi lên bốn phía. Sứ thần ba nước Ni Hoa La, Chú Liễn và Thổ Hỏa Lỗ cùng tùy tùng rối rít rời khỏi chỗ ngồi, đi vào giữa điện cung kính quỳ xuống hành lễ với Lang Hoàn. Lang Hoàn kinh ngạc nhìn những con người quỳ lạy đầy đất, lại quay sang ngó Hải Thị, Hải Thị chỉ im lặng tỉnh bơ.
Giao nhân giơ ống tay áo giao tơ ướt đẫm che mũi miệng lại, một đốm sáng ngời lấp lánh rơi xuống, lúc chạm tới đất thì nảy bắn lên – là ngọc giao lệ. Nàng đưa một tay lên, móng tay xanh nhạt dịu dàng lướt qua má Hải Thị như mang vô hạn thương tiếc và xót xa.
Đứa trẻ đáng thương. Theo cái vu. ốt ve trơn mịn lạnh ướt, một giọng nói huyền ảo nhỏ nhẹ vang vọng trong đầu Hải Thị.
Lang Hoàn vùi mặt về lòng Hải Thị, trên gạch bùn trong (*) vang lên tiếng tí tách như tiếng nhạc. Mọi người chăm chú nhìn kĩ, thì ra là vô số giao châu ào ào rơi xuống từ trong lòng thiếu niên kia.
(*) Bùn trong là loại vật liệu làm từ bùn nhuyễn gạn lọc nung thành, tính chất trơn nhẵn, thường được dùng làm nghiên mực với khả năng đựng nước không cạn, gặp lạnh không đóng băng.
Ánh mắt Phương Chư lại chẳng hề đậu lên giao nhân. Rèm mi và đuôi tóc của thiếu niên ôm giao nhân li ti đọng muối, da bị nước biển ngâm cho trắng phờ, nom hệt một vệt u hồn. Trong mắt chàng có vụt lóe đau thương rồi biến mất.
Trong mắt nàng có mặt gương, lạnh lùng phản chiếu mọi thứ bên ngoài, đóng băng linh hồn nàng. Chàng rất quen thuộc với ánh mắt ấy – mười bốn năm qua, mỗi ngày khi rửa mặt chải đầu đều có thể nhìn thấy trong gương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!