Đó là mùi của biển.
Thủy triều lên xuống, trong gió mang hơi nước mằn mặn trong lành, đại dương nhấp nhô dưới ánh trăng như một viên ngọc mực. Mỗi một bước lại chìm xuống sâu hơn, nước biển lạnh mướt nồng hậu ôm lấy từng tấc, cho đến khi che ngập đỉnh đầu. Rời khỏi vùng biển đã nhiều năm mà nàng vẫn láng máng nhớ được xúc cảm dịu dàng ấy.
Vậy nhưng, trong chớp mắt trượt vào nước đó, cơ thể nàng lại bị cơn đau bất ngờ kéo thành một cánh cung giương căng, vết thương ngoằn ngoèo nứt tách như một sợi thừng đỏ thẫm lún sâu vào da thịt.
"Phu nhân!" Có người la lên khiếp hãi, kéo cánh tay nàng để nàng khỏi chìm xuống đáy nước. Sau chớp mắt căng siết ấy, toàn thân nàng bỗng mềm oặt hệt một con rối không ai thao túng, thậm chí còn không thể chống đỡ được sức nặng của đầu mình.
Ngọc Nhiễm bất chấp bọt nước văng tung tóe, vội vươn tay còn lại ra ôm vai cô gái, lại cẩn thận vén những sợi tóc ẩm ướt như tơ tằm dính chặt trên má nàng. Theo ngón tay chải vuốt, trong mái tóc rối bời lộ ra một khuôn mặt tinh xảo đến độ Ngọc Nhiễm phải nín lặng hít mạnh một hơi. Cô gái này có hốc mắt như vỏ trai, con mắt đen láy, môi tựa san hô và nước da vàng sáng, chỉ là không có thần sắc của một người sống.
Nếu không phải bờ vai lộ trên mặt nước rải rộng những vết ***** nho nhỏ tím đỏ thì gần như Ngọc Nhiễm đã cho rằng trong lòng mình đang ôm một con rối rồi.
Bà vốc nước trong ao tỉ mỉ cọ rửa làn da của cô gái, máu đỏ nhạt loãng nhanh chóng hòa vào nước ao trắng sữa. Ngọc Nhiễm khẽ buông một tiếng thở dài. Đêm qua, bà nghe cung nhân bàn tán cô gái này là con gái nuôi của tổng quản Phượng Đình, được nuôi như một bé trai từ bé đến lớn, từng đỗ thám hoa kỳ thi võ, nhiều năm xưng huynh gọi đệ với Vũ Lâm vạn kị Phương Trạc Anh mưu nghịch giết vua trước đây, nghĩ hẳn cũng có võ nghệ trong người, kết quả, chẳng biết đêm qua ra sao mà nàng lại thương tích khắp người thế này? Rạng sáng hôm nay, trời còn chưa hửng, hoàng thượng đã khoác áo đi từ chính tẩm ra, truyền gọi ti lễ quan dịch đình cục. Ngọc Nhiễm một đêm không ngủ trong phòng xép thiên điện, nghe tiếng lập tức đi ra định hầu Đế Húc thay y phục trước, Đế Húc lại lắc đầu, nói: "Ngọc cô, bà vào thu dọn cho phu nhân bên trong đi." Ngọc Nhiễm đã hầu hạ trong cung hơn ba mươi năm, đến Đế Húc cũng phải gọi bà một tiếng "Ngọc cô", đã nhìn quen sóng gió trong cung, nghe thấy âm thanh lạ giữa đêm, bà đã đoán được bảy tám phần. Song, khi đẩy cửa bước vào chính tẩm, đưa mắt nhìn, bà vẫn không khỏi giơ tay bưng miệng trong im lặng.
Trong chính tẩm như bị gió bão càn quét, tán loạn khắp đất chỉ toàn là chăn đệm gấm vóc, hai mươi tư bức màn giao sa rủ từ trần nhà thả chấm đất cũng bị xé hỏng năm ba bức, chỉ có bóng người là không thấy đâu. Quan sát hồi lâu, cuối cùng Ngọc Nhiễm phát hiện ra trong chăn gấm đen huyền thêu rồng vàng chồng chất như núi lộ ra nửa bên vai đỏ tím rã rời của cô gái, vội chạy lại, dè dặt vén chăn gấm lên, đối diện với một đôi mắt mở to, tịch mịch bệ rạc, như một vũng nước tù trong suốt cắn người.
Lúc Ngọc Nhiễm chỉ huy vài cung nhân đưa cô gái đó đến Cửu Liên Trì, Đế Húc đang dang tay cho chúng nữ quan mặc áo cho y, Ngọc Nhiễm không kìm được liếc nhiều thêm đôi chút, đáy lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác lạnh toát âm u. Dung nhan hoàng thượng vẫn như thường, chẳng có một vết trầy da tí xíu nào.
"Đau…" Trong hôn mê, cô gái lẩm bẩm phun ra một chữ.
Ngọc Nhiễm vội nâng khuôn mặt cô gái lên, gọi: "Phu nhân!"
Rèm mi đen đậm thoáng động đậy, cô gái mở mắt, ánh mắt mụ mẫm.
"Mẹ… Con đau quá."
Ngọc Nhiễm nghe giọng điệu ngôn ngữ cô gái kia xa lạ, na ná tiếng địa phương miền nam, lại nhỏ nhẹ đến không cách nào phân biệt rõ, đành dịu giọng an ủi bừa: "Phu nhân, nô tì biết ngài đau, nước ngọc này tuy k. ích thích vết thương nhưng rất có hiệu quả chữa thương mờ vết, phu nhân gắng chịu thêm chốc nữa là khỏi ngay thôi."
Ánh mắt mơ màng dần ngưng tụ trên khuôn mặt Ngọc Nhiễm, dần trở nên tỉnh táo. Hải Thị chuyển động tầm mắt, thấy rõ được người phụ nữ trung niên phục sức nữ quan nội cung trước mặt.
"… Phu nhân?" Nàng cất giọng nghi hoặc, tiếng mảnh như tơ nhện.
Ngọc Nhiễm thấy lúc này nàng nói tiếng quan thoại thì thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng mỉm cười thông báo: "Chúc mừng phu nhân, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ sắc phong ngài làm Thuần Dung phi, ban cho biệt hiệu "Hộc Châu phu nhân", là phẩm cấp thuộc tam phu nhân đứng sau hoàng hậu ngang hàng với Thục Dung phi đấy ạ."
"Hộc Châu phu nhân?" Hải Thị mờ mịt lặp lại.
"Sáng sớm nay tổng quản Phượng Đình đã sai người mang một hộc châu giao lệ quý hiếm tới, nói là khi còn nhỏ phu nhân từng gặp tiên, châu giao lệ này là của hồi môn giao nhân tặng cho phu nhân. Khi đó hoàng thượng đang truyền miệng ý chỉ sắc phong cho ti lễ quan, biết được điềm lành này rất lấy làm mừng rỡ, bèn ban thưởng biệt hiệu này, còn ban cho phu nhân nước ngọc tắm."
Gặp tiên khi còn nhỏ.
Cơ thể Hải Thị bỗng căng cứng, nghiến răng như muốn dùng sức, song cuối cùng không vận được chút sức lực nào, buộc phải tựa trọn trọng lượng cơ thể lên Ngọc Nhiễm.
Những ngày đầu mới rời khỏi vùng biển, hễ nhắm mắt là nàng lại trông thấy biển xanh sâu thẳm cuộn lên xoáy nước ngút trời, trở thành cơn ác mộng co giật ban đêm. Chàng và Trạc Anh thay phiên nhau trông nom, quyết không mượn tay người khác để tránh người ngoài nghe được lời nàng nói mê; hộc châu giao lệ kia cũng bị chàng khóa vào kho, không ra ánh sáng suốt mười một năm, không cho phép nàng nhìn thêm lần nào, không bóc vết sẹo của nàng ra nữa.
Nàng vốn tưởng rằng đây là bí mật ba người họ chôn sâu dưới đáy lòng, lâu dài không nhắc tới là nàng có thể thật sự coi mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, được chàng nhất thời nổi hứng nhận nuôi vào quán.
Nhưng, cái bị chắp tay tặng cho người khác không chỉ là thân xác có thể nói là xinh đẹp của nàng, chàng còn thình lình mở toang bộ mặt không muốn để ai biết của nàng, mặc độc rữa và máu tanh của những vết thương cũ xì xì bốc hơi dưới mặt trời ban ngày.
Hải Thị mệt mỏi nhắm chặt mắt, không muốn rơi lệ nữa.
Ngọc Nhiễm cũng bèn ngậm miệng, chỉ tiếp tục ôm vai Hải Thị rửa vết thương cho nàng, từng sợi máu nổi lên mặt nước, cả ao nước cơ hồ bị nhuộm thành đỏ nhạt.
Hải Thị nghiến răng chịu đựng đau rát khắp người, lại nghi hoặc mở mắt khi ngửi thấy hơi thở tươi mát mằn mặn quen thuộc, đảo mắt ngó quanh. Ao nước nàng ngâm mình trắng đặc như sữa bò, nhìn kĩ, hóa ra màu nước vốn xanh nhạt trong suốt, nhưng trong đó rải rác chi chít những vụn sáng rất nhỏ, chiết xạ ra bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng. Tuy đã rời biển hơn mười năm nhưng dù sao Hải Thị cũng là đứa trẻ xuất thân nhà mò ngọc, không khỏi kinh ngạc hô khẽ.
"Đây là nước biển… còn có… ngọc trai giã vụn…" Nàng run rẩy nâng một tay lên, khuấy khuấy nước ao, trong mắt ngập tràn căm hận và không thể tin nổi, "Chẳng lẽ thuế ngọc dâng cống hằng năm chỉ là để…" Nàng thoáng ngừng lại, giọng nói khàn khàn yếu ớt rốt cuộc bùng nổ, "Vì cống ngọc hằng năm, bao nhiêu người đã phải chết ngoài biển, chỉ là để…"
Hải Thị nói tiếp không đặng, vùi mặt xuống thật sâu trong nước, dưới nước ngọc trắng sữa có thứ gì tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Ngọc Nhiễm ngờ ngợ thò một tay xuống, nâng bàn tay Hải Thị trong nước lên, lòng bàn tay bừng sáng bạch quang, hai chữ "Lang Hoàn" đập vào mắt. Ngọc Nhiễm hoảng sợ buông phắt hai tay, nước hắt lên mặt, Hải Thị lập tức tuột xuống đáy ao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!