Trong phòng học rốt cuộc yên tĩnh, Tống Tương Tương hữu khí vô lực mà ôm hai quyển sách nằm lên bàn, hỏi Chân Minh Châu: "Muốn mình ở lại với cậu một chút hay không?"
Nhóm bọn họ ngẫu nhiên ở lại trường, không ngoài ý muốn tan học đều có tài xế tới đón, Chân Minh Châu có chút đặc biệt, bởi vì mẹ kế của cô có con gái là Chân Minh Hinh học 12, nên tán học muộn hơn họ nửa tiếng, mà chị ta là 12 nên không được về trước, Chân Minh Châu đến chờ chị ta.
Chân Minh Châu tùy ý mà ném hai quyển sách vào cặp, đứng lên nói: "Không cần, chúng ta cùng đi, mình chờ dưới tầng."
"Thật không cần?"
"Ai ya không sao." Chân Minh Châu đẩy cô ấy ra khỏi phòng học, chẳng để ý nói, "Không phải cậu đến sao, nhanh về nghỉ ngơi đi."
"Vậy được rồi." Tống Tương Tương đau bụng kinh, cũng không kiên trì.
Chờ hai người xuống dưới tầng, Chân Minh Châu nhìn cô ấy rời đi, vừa quay đầu Dư Minh An đuổi kịp hoảng sợ, sờ tóc nói: "Đột nhiên chạy xuống dọa chết người rồi."
Dư Minh An là học sinh ở trọ tại trường, vừa khóa cửa xuống dưới, lúc này vẫn đang cầm chìa khóa phòng học trên tay, anh mặc áo đồng phục ngắn tay sạch sẽ và quần dàu, dưới ánh đèn đường thấy gương mặt anh hơi ửng đỏ lên, thanh tú đoan chính, cười lộ ra răng nanh: "Vừa rồi cảm ơn nha."
Chân Minh Châu sửng sốt, xua xua tay nói: "Ai không có việc gì đâu, không cần cảm ơn. Con người Lý Thành Công là như vậy, đê tiện, không cần để ý đến cậu ấy."
Tuy miệng mắng chửi người ta đê tiện, nhưng lúc nói trong mắt cô vẫn đầy ý cười, gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ, cùng đôi mắt lấp lánh tròn xoe, càng thêm đáng yêu, giống như một con mèo ngoan.
Dư Minh An nhẹ mím môi một chút, hỏi: "Cậu chờ chị cậu sao, muốn mình cùng cậu không?"
"A?" Chân Minh Châu đơ một chút, cười xua tay, "Không cần."
Dư Minh An à một tiếng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Cậu việt kiểm điểm ổn không? Muốn mình viết hộ không? Bài mình làm xong rồi."
Chân Minh Châu xì một tiếng cười: "Lần đầu tiên thấy người muốn chủ động viết kiểm điểm hộ. Chuyện vừa rồi nhỏ như hạt vừng, cậu khônh cần để trong lòng."
Dư Minh An có chút tiếc nuối nhìn cô một cái, ngượng ngùng nói: "Mình đi đây."
"Ngủ ngon." Chân Minh Châu vẫy vẫy tay, cười nói.
Dư Minh An gật gật đầu: "Ngày mai gặp."
Anh vừa dứt lời, đã thấy Chân Minh Châu chạy xa cô đi về hướng lớp 12-1, đuôi ngựa ở phía sau vung vung, mang chút cảm giác nhảy nhót.
Là bởi vì Trình Nghiên Ninh?
Đột nhiên nghĩ đến chuyênh này làm trong lòng anh cũng có chút bất đâc dĩ, thu hồi ánh mắt, Dư Minh An thở dài đi về hướng ký túc xá.Chuông tan học lại vang lên lần nữa.
Đại bộ phận học sinh lớp 12 đều ở trọ tại trường, lớp 12-1 cũng không ngoại lệ, tiếng chuông tuy vang lên, nhưng lớp 12-1 tan yên lặng hơn lớp 12-2 nhiều, phải về nhà và thu dọn đồ dùng, rất nhiều học sinh vẫn cắm đầu vào đại dương trí thức.
Chân Minh Châu cách cửa sổ nhìn thoáng qua, phát hiện Trình Nghiên Ninh không ngồi ở chỗ của mình.
Người đâu?
Mày đẹp của cô lập tức nhăn lại, cả khuôn mặt đều dán lên cửa sổ, rất nhanh phát hiện, Trình Nghiên Ninh nghiêng người ngồi trước bàn của Chân Minh Hinh, một tay chỉ vào trang sách, một tay lấy bút, hơi hơi cúi đâu tiện tay giúp chị ta giảng đề.
"Mẹ nó." Một màn này làm cô nháy mắt đứng thẳng người.
Chân Minh Hinh có ý gì?
Cô đeo cặp sách trên vai ở ngoài bước hai bước phân tích, sau một lúc lâu, vẫn cảm thấy rồi như cuộn chỉ như cũ, mình còn bị tức giận suýt chút nữa bốc khói.
Tranh đấu thật nhiều năm, cô đã sớm hiểu mình và mẹ kế không cùng chung một đẳng cấp, trước mắt càng lúc càng lớn, lại thường xuyên biết được, Chân Minh Hinh được mẹ cô ta dạy cho hoàn toàn, ít nhất, cha già ATM đem cô ta thành kiêu ngại của mình.
"Hô ——"
Chân Minh Châu thở dài một hơi, đi đến cửa phòng học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!