Chương 12: Chủ nhiệm văn của em không hay

"Người bị đánh kia là ai vậy, đúng là trâu bò." Ngoài cửa, Lý Thành Công cảm thán một tiếng, hưng phấn hỏi Tần Viễn, "Anh Viễn vừa rồi anh thấy hai chân của anh ta không, mẹ nó đúng là đẹp thật, vừa thấy đã biết là luyện ra."

Tần Viễn: "…… Ha ha."

Anh mặc kệ Hai Mập, quay đầu hỏi Chân Minh Châu: "Không bị dọa chứ?"

Chân Minh Châu còn đang suy nghĩ nam sinh bị đánh kia, nói với Tần Viễn một câu không liên quan: "Vừa rồi mình đi toilet, anh bị cô gái kia quấn lấy trước bồn rửa tay đoa, trường hợp rất mãnh liệt."

Tần Viễn: "…… Cho nên?"

Anh nhìn dáng vẻ đang suy nghĩ gì đó của Chân Minh Châu, trong lúc nhất thời không biết sao tai lại đỏ, quay đầu khụ một tiếng, áp xuống suy nghĩ miên man trong lòng.

Đi bên cạnh đám người bọn họ, Nhiêu Lệ oqn ức khóc đến mức mắt đỏ hết lên, chậm rãi đi phía sau. Lúc nam sinh kia đánh người, căn bản không ảnh hưởng đến Chân Minh Châu, Tần Viễn lại nghiêng người chắn cho cô ấy trước, còn che hết tất cả. Trái lại bạn trai của mình, căn bản không để mình trong lòng.

Từ Mộng Trạch một hồi lâu mới phát hiện Nhiêu Lệ quá lạc hậu, quay đầu nói: "Đi nhanh chút."

Mắt thấy những người khác định quay đầu lại, Nhiêu Lệ cắn môi đi đến bên cạnh Từ Mộng Trạch, nhỏ giọng nói: "Mình thấy trong lòng cậu không có mình."

Từ Mộng Trạch ngớ ra một chút: "Cậu làm sao vậy?"

Nhiêu Lệ lập tức tức giận: "Mình làm sao vậy ư? Cậu gọi mình đến chơi, đến rồi cũng không dạy mình chơi, vừa rồi lúc đánh nhau nam sinh kia ngã về phía mình, cậu cũng mặc kệ!"

Từ Mộng Trạch không hiểu được: "Vậy cũng là cậu tự nguyện tới mà? Không phải mình có hỏi cậu muốn đi nhảy không? Cậu nói hoa cả mắt không muốn chơi. À, dùng QQ còn muốn mình dạy sao? Lại nói đó là tình huống đột nhirn xảy ra, ta có thể nghĩ đến sao?"

"Vậy xong việc cậu không nói câu nào sao."

"Không phải cậu không có chuyện gì sao?"

"……" Nhiêu Lệ tức giận đến nghẹn, nước mắt trong mắt muốn rơi xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận, "Mấy em đứng lại cho tôi!"

Cô vừa quay đầu lại, nước mắt lập tức bị dọa quay trở về.

Diêm Chính đạp trên một chiếc xe đạp cũ kĩ, không biết được mới đầu muốn đi đâu, giờ phút này dừng ở bên đường đối hiện bọn họ, trên mặt mây đen dày đặc bốn phía, rõ ràng mà viết bốn cái chữ to "Buồn cười!"

"…… Mẹ nó!"

"Oan gia ngõ hẹp, con mẹ nó."

"Anh Viễn……"

Tần Viễn quay đầu nhìn Lý Thành Công một cái, nhún nhún cười nhìn anh.Trường học, tầng một.

Diêm Chính chắp tay sau lưng khoan thai đi qua đi lại, cuối cùng, đột ngột dừng trước mặt Nhiêu Lệ, trầm giọng hỏi: "Họ tên, tuổi, lớp."

Nhiêu Lệ trong lòng hối hận, giọng nức nở: "Chủ nhiệm Diêm——"

"Trả lời vấn đề."

"Lớp 10-8, Nhiêu Lệ."

"Đi làm gì?"

"Em em em……" Nhiêu Lệ không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, mắt nhìn một hỏi một đáp như phạm nhân bị tra hỏi, giọng nói lập tức nức nở, "Chủ nhiệm em biết sai rồi, lần sau không dám nữa."

"Còn có lần sau?!" Diêm Chính xanh mặt trừng mắt liếc cô ấy một cái, ánh mắt lại nhìn một vòng đám người Tần Viễn, nhìn thấy dáng vẻ họ đều là lợn sống không sợ nước sôi, lập tức tức đến điên đầu, lại răn dạy Nhiêu Lệ, "Ai bảo em đang êm đẹp lại đi theo họ học hư? Em có điều kiện như người ta không? Cha mẹ em có đảm bảo cho em sau khi học xong cấp ba có thể sung sướng không? Tôi thấy em lớn lên rất hiền lành, học cái xấu làm gì, hả?

Viết bản kiểm điểm tám trăm chữ cho tôi mai mang lên nộp, nếu có lần sau gọi cha mẹ lên đây!"

"Chủ nhiệm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!