Tuy rằng hiện tại trong tay hắn nắm lấy quyền to của Lâm gia, nhưng còn chưa tới nông nỗi một tay che trời, quy củ nếu đã được định ra làm sao lại có thể thay đổi!
Cứ như vậy lãng phí một lần đại kỳ ngộ, tiếp theo còn phải chờ thêm ba năm! Một võ giả có bao nhiêu cái ba năm để chờ đợi?
Lâm Hoành Phong thật hận không thể lập tức dùng một chưởng chụp chết Lâm Lạc, nhưng hắn lại không thể không mạnh mẽ khắc chế, đợi sau khi đếm xong mười tiếng, hắn lạnh lùng thốt:
- Trận đấu vòng thứ nhất chấm dứt, hiện tại tiến vào cuộc chiến xếp thứ tự mười người!
- Dựa theo bài danh năm trước, tạm định Lâm Đông Lưu đứng thứ nhất, Lâm Thiệu Hùng thứ hai, Lâm Binh thứ ba, những người còn lại tính theo tuổi mà sắp xếp thứ tự. Quy tắc như sau, thứ tự thứ mười bắt đầu theo thứ tự trước đó khiêu chiến, thành công thì trao đổi số ghế, nếu không thì mất đi tư cách khiêu chiến, thẳng tới khi nào không còn người khiêu chiến mới thôi!
Lâm Hoành Phong rõ ràng cố ý chế tạo phiền toái cho Lâm Lạc, bởi vì hắn là người nhỏ tuổi nhất trong mười người, bị xếp hạng cuối cùng. Hắn phải là người thứ nhất khởi xướng khiêu chiến, bị bại thì không khả năng tăng bài danh, mà cho dù thắng cũng bị người khác khiêu chiến, vẫn có thể rớt bài danh!
- Khiêu chiến, theo thứ tự thứ mười Lâm Lạc bắt đầu!
Lâm Hoành Phong lạnh lùng nói, không có ai mà không nghe ra lửa giận trong giọng nói của hắn.
Lâm Lạc cười ha ha, nói:
- Một đám khiêu chiến lần lượt thì rất phiền toái, chín người các ngươi cùng lên đi!
Cuồng ngạo! Thật sự là quá cuồng ngạo!
Ngoại trừ Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng, Lâm Binh xem như còn trấn định, sáu người khác đều giận dữ, Lâm Lạc này thật không hề xem họ vào trong mắt! Cho dù hắn có tu vi Bạo Khí cảnh thì thế nào, nơi này còn có ba Bạo Khí cảnh cao thủ đâu!
Hơn nữa Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng, Lâm Binh đã tiến vào Bạo Khí cảnh ba năm trước, hiện tại đã đạt tới hậu thiên bát tầng, chẳng qua Lâm Đông Lưu càng sâu hơn một bậc, đạt tới hậu thiên bát tầng đỉnh, đã một chân nhảy vào hậu thiên cửu tầng!
Chỉ là một chọi một Lâm Lạc chưa chắc đã thắng, đừng nói là một đối chín!
Hung hăng càn quấy cực kỳ!
- Lâm Lạc, ngươi đừng quá vênh váo đắc ý!
- Đông Lưu tộc huynh chỉ một bàn tay là có thể thu thập ngươi!
- Thiệu Hùng tộc huynh cũng thoải mái đánh bại ngươi!
- Quá kiêu ngạo không có kết cục tốt!
Khóe môi Lâm Lạc hiện lên tia cười lạnh:
- Các ngươi đã không ra tay, bổn thiếu bức các ngươi ra tay!
Hắn đột nhiên bắn lên, như điện quang hỏa thạch, dạo nhanh một vòng sau lưng ghế của chín người, chỉ nghe thanh âm vang giòn truyền ra, khi Lâm Lạc quay về ghế của mình thì ghế của chín người khác đều bị oanh thành dập nát!
Ngoại trừ ba người Lâm Đông Lưu đúng lúc phản ứng đứng dậy, sáu người khác đều té ngồi trên mặt đất.
- Lâm Lạc!
Lần này xem như Lâm Lạc tạo nên công phẫn, chín người đồng thời dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ theo dõi hắn.
- Ta chờ khiêu chiến của các ngươi!
Lâm Lạc ngồi yên trên ghế, sắc mặt thong dong, làm người ta cảm giác vẻ cuồng ngạo của hắn chỉ là chuyện đương nhiên.
- Hỗn đản!
Sáu hậu thiên lục tầng tộc nhân đồng thời đánh tới chỗ Lâm Lạc, sáu người vừa ra tay liền dùng chiêu số cường đại nhất, thề đem Lâm Lạc đánh bại, vãn hồi mặt mũi của bọn họ.
Hổ Áp Ngũ Hành!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!