Chương 40: Phó Bản Thứ Ba Anh Hùng Đời Thứ Hai 12

Đừng nói là khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, ngay cả các đại lão ngồi trong sân vận động đều lập tức đứng lên, sợ ngây người trừng mắt nhìn màn hình lớn.

Màn hình của bọn họ cũng đủ lớn, lớn đến mức cắt thành 11 màn ảnh cũng có thể xem rõ ràng, vì thế bọn họ nhìn thấy rất tinh tường mười một màn ảnh, mỗi một cái đều có một người máy huyễn khốc đến cực điểm lùn nhất cũng cao tới 3 mét, chúng nó cương cân thiết cốt, huyễn khốc khí phách, lại linh hoạt sinh động, như thể đang sống.

Dưới sự phụ trợ của bọn chúng, nhân loại thoạt nhìn rất nhỏ bé yếu ớt.

Đồng dạng theo chân bọn họ cũng ngồi ở trong sân vận động xem thi đấu phát sóng trực tiếp còn có những học sinh chưa lên thi đấu của các trường học, trung học Thanh Nham cũng ở đây, tuy rằng bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà lại lần nữa tận mắt nhìn thấy vẫn cứ cảm thấy rất chấn động, nhìn thấy phản ứng của những người này, trong lòng đắc ý tự hào cực kỳ, xem thường bọn họ nha, hiện tại có bản lĩnh tiếp tục xem thường nha!

Ha ha ha ha ha…… Đáng giận, bọn họ cũng muốn lên sân khấu cũng muốn thao tác cơ giáp khốc huyễn như vậy a!!

Những thiếu niên tận mắt nhìn thấy xe biến thành người máy, là người sửng sốt nhất, không một ai không ngây ra như phỗng, hồn lìa khỏi xác, bọn họ cảm thấy chính mình đại khái là đang nằm mơ bằng không như thế nào lại sẽ có loại chuyện này phát sinh? Hiện thực lại không phải là phim khoa học viễn tưởng ha hả ha hả……

Dưới từng đôi mắt trừng lớn, người máy kia lại bắt đầu biến hình, hiệu quả âm thanh phát ra cực kỳ soái khí cực kỳ mê người, bọn họ trơ mắt nhìn người máy cao lớn thu nhỏ lại biến trở về chiếc xe ban đầu, sau đó người bên trong xe cho cửa sổ xe kéo xuống, đắc ý phất phất tay với bọn họ, lại đắc ý dào dạt lái xe quay trở về cứ điểm của mình.

Nguyên Diệu còn ngồi dưới đất, trên người đều là mảnh vỡ thủy tinh, gương mặt có chút đau, là mảnh vỡ của tháp pha lê vừa rồi bị đập bay cắt trúng.

Hắn ta có chút ngơ ngẩn không phục hồi tinh thần lại, duỗi tay sờ gương mặt một chút, nhìn vết máu, mới dần dần thanh tỉnh, che lại lồng ngực đang hô hấp dồn dập.

Chân Hoàng Đàm mềm oặt ngồi xuống trên mặt đất, không ngừng nuốt xuống yết hầu khô khốc.

Cùng lúc đó, chỗ trống hồi lâu trên màn hình phát sóng trực tiếp, rốt cuộc cũng xuất hiện làn đạn, hơn nữa còn là rậm rạp một đại sóng, đều đem toàn bộ màn hình dán kín lại.

[ Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ!!! ]

[ vừa mới đó là gì a, đó là cái gì a a a a a a a!!!! ]

[ ông trời con, ta cả kinh đến tròng mắt đều phải rớt ra rồi!! Bàn phím của ta a a a a a!! ]

[ kia không phải là xe sao? Kia nguyên lai không phải xe sao? Kia không phải là xe XX và VV sao? Ta ta ta ta mua xe như thế cũng có thể biến hình như vậy sao?? ]

[ trung học Thanh Nham bật hack a a a a a a a a a!!! ]

[ đó là hiệu ứng điện ảnh, kia tuyệt đối là hiệu ứng điện ảnh!!! ]

[……]

Trên mạng là một mảnh điên cuồng thét chói tai, hoàn toàn không thể tưởng được lần xoay ngược lại này quá mức kích thích, thế cho nên hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh lại, mọi người sau khi phát tiết xong không thể không đem làn đạn đang che chắn rớt xuống mới có thể nhìn tiếp hình ảnh phát sóng trực tiếp.

Bình luận viên rốt cuộc cũng nhặt lên tu dưỡng nghề nghiệp của cậu ta, nhưng có thể thấy được cảm xúc của cậu ta cũng thực kích động, nhìn bản thảo giải thích đều có chút run run lên: "Thật sự là quá kinh người! Tin là tất cả người xem cũng giống như ta khiếp sợ như vậy a, có chút đồ vật, nhìn bên ngoài chỉ là xe bình thường, trên thực tế là cơ giáp!

Cơ giáp, nguyên lai đây là cơ giáp, chính là trang bị vũ khí của trung học Thanh Nham, cơ giáp…… Tên này thật là quá phù hợp với cái loại hình tượng cương cân thiết cốt này, cơ giáp, quá soái, quá soái……"

Sắc mặt Nguyên Thanh Ninh khó coi đến cực điểm, trong đầu một mảnh ầm ầm vang lên, cô ta thậm chí còn nhịn không được dùng sức xoa xoa đôi mắt, hoài nghi chính mình là đang xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà không có, không phải ảo giác, là thật sự!

Thông báo kết thúc thi đấu đã vang lên, người thắng cuối cùng là trung học Thanh Nham, mười đội ngũ bị đánh bại trong nháy mắt không hề phản kích thất hồn lạc phách trở lại giữa đảo, thời điểm nhìn thấy đám người An Thúy cùng những chiếc xe thoạt nhìn rất phổ thông kia, có người nhịn không được phát ra âm thanh kháng nghị:

"Ta kháng nghị! Ta không thể tiếp thu kết quả thi đấu này! Trung học Thanh Nham bọn họ, cái đó căn bản không gọi là thi đấu! Bọn họ phạm quy!"

An Thúy ôm cánh tay, nghe vậy hỏi: "Chúng ta phạm cái gì quy?"

"Những thứ này của các người căn bản không phải là vũ khí!"

"Như thế nào không phải vũ khí? Ta đường đường chính chính làm ra, người điều khiển, như thế nào liền không phải vũ khí?"

Người nọ theo bản năng còn muốn phản bác, trên thực tế cũng xác thật không phải chỉ có mình hắn, rất nhiều người cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, muốn nói cái gì, chỉ là nhất thời lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào.

Ngay cả khi cái gọi là cơ giáp này lớn đến mức có thể một chân dẫm chết bọn họ, ngay cả khi cái gọi là cơ giáp này làm cho vũ khí bọn họ liên tiếp công kích cũng không thể đột phá, ngay cả khi cái gọi là cơ giáp này vừa đứng ở nơi đó đã khiến cho người ta cảm giác được không thể chiến thắng, nhưng giống như An Thúy nói, như thế nào liền không phải vũ khí?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!