Bên kia, Lam gia rất nhanh đã biết được tin tức, bộ phận quan hệ xã hội lập tức cho người đi xử lý, nhưng đại tiểu thư của bọn họ lại ngăn cản họ lại. Việc này ảnh hưởng đến cả tập đoàn của Lam thị, không phải chỉ là việc của một mình Lam Thịnh Mỹ, ngay từ đầu đương nhiên là không một ai đồng ý, nhưng mà An Thúy lại nói:
"Lam gia của chúng ta còn có thể vì bị võng hữu trên mạng chống lại mấy ngày mà phá sản? Cổ phiếu sẽ rớt giá? Ngày mai trên thị trường ngay cả mọi người khách hàng cũng không có??"
Đương nhiên là không phải, đừng nhìn hiện tại mấy võng hữu này lòng đầy căm phẫn, chỉ cần không có người âm thầm đẩy tay, hot search nhiều nhất là tồn tại ba ngày liền biến mất, sau đó lại bị sự việc khác thay thế. Không đến vài ngày, mọi người đều sẽ quên việc này, nên mua gì thì mua cái đó, nên đi làm thì đi làm, ai còn sẽ nghĩ đến việc này a, nga, đại tiểu thư của tập đoàn Lam thị là người không tốt, ở trường học hoành hành ngang ngược, không muốn mua đồ vật của nhà cô?
Võng hữu dễ quên thật, qua rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước dễ nhìn ra, sản phẩm của Lam gia chỉ cần chất lượng không xảy ra vấn đề, cuối cùng bán được nhiều vẫn là bán nhiều a.
Còn cổ phiếu sao, cũng ảnh hưởng không được quá nhiều, hơn nữa chờ nhiệt độ này đi qua liền tăng trở lại. Là một quái vật khổng lồ, thật cho rằng một việc nhỏ nhoi trên mạng như vậy có thể quật ngã nó sao?? Đùa cái gì thế.
Chỉ là đường đường là một cái siêu cấp đại tập đoàn, không thể để cô chơi như vậy.
Cuối cùng sự thật cũng chứng minh rằng, được thiên vị thì không cần phải lo lắng hay sợ hãi. Hai lão nhân gia đã vỗ gối quyết định, cháu gái bảo bối của bọn họ muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi.
Khi Lam Thịnh Triết nhìn thấy An Thúy cùng mọi người ở Lam gia đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, lại nhìn đến những lời mắng chửi An Thúy như che trời lấp đất ở trên mạng, chỉ cảm thấy mưa gió sắp tới. Hắn không thể không trở lại phòng, trốn vào phòng tắm, gọi điện thoại cho Thư Bảo Lị.
" Những việc xảy ra trên mạng đó là em làm đúng không, Bảo Lị?"
"Đúng vậy." Thư Bảo Lị trả lời, khẩu khí rõ ràng là cảm giác sảng khoái khi trả thù thành công.
Lam Thịnh Triết hít sâu một hơi, "Em đừng nghĩ việc này là chuyện đơn giản, mau thu tay lại, chuyện này căn bản không thể ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì của Lam gia cả, đối với cô ấy cũng vậy, ngược lại là em……"
"A Triết, anh rốt cuộc là đứng về phía của ai? Em là vì ai mới có thể làm ra những việc này?!"
Thư Bảo Lị tức giận mà đánh gãy lời nói của hắn, cô ta đã sớm có oán khí, cô ta là vì ai mới đi tìm An Thúy kiếm phiền toái, cuối cùng lại chịu bạo lực học đường cùng bị cô lập như vậy? Cô ta là một người con gái, cô ta thích hắn, ngay thời điểm mình chịu thương tổn liền mong muốn vương tử của mình đến cứu vớt mình, nhưng rồi sao? Hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí cùng An Thúy càng ngày càng thân mật!
Tuy rằng Lam Thịnh Triết nói đây là kế hoạch của hắn, hắn đang công lược An Thúy, nhưng Thư Bảo Lị vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, từ lúc gặp nhau ở cái trấn nhỏ kia, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, Thư Bảo Lị đem hắn trở thành vật sở hữu của chính mình. Tươi cười của hắn chỉ có thể nở rộ trước cô ta, hắn cũng chỉ đối tốt với một mình cô ta.
Nhưng hiện tại, hắn giống như một con chó con phe phẩy cái đuôi bám lấy An Thúy, cả ngày vây quanh cô xoay tới xoay lui, những tươi cười sáng lạn đẹp đẽ cũng hướng về cô mà nở rộ, cho dù hắn nói đó chỉ là diễn kịch, nhưng hiện tại trọng tâm sinh hoạt của hắn toàn bộ đều là An Thúy, nhắn tin cho hắn thật lâu mới được trả lời, hỏi hắn đang làm gì, phần lớn đều sẽ liên quan đến An Thúy, cô ta thật sự ghen ghét đến sắp nhịn không nổi nữa.
"Bảo Lị, anh nói rồi, em không cần nhúng tay, đây là chuyện của anh, anh có kế hoạch của chính mình, anh biết chính mình đang làm cái gì."
Thư Bảo Lị ghen ghét nói
"Có thật sự là anh biết không? Anh không soi gương sao? Thời điểm anh cười với cô ta có bao nhiêu sáng lạn, tư thái vì cô ta làm trâu làm ngựa có bao nhiêu hèn mọn!!!"
"Anh làm bao nhiêu thứ như vậy là vì cái gì em không biết sao?!" Lam Thịnh Triết cũng nổi giận.
"Phải không? Anh có dám đảm bảo thời điểm mình nói ra lời này không có một chút chột dạ nào không?"
Lam Thịnh Triết xem nhẹ sự hoảng loạn trong lòng vì bí mật trong lòng bị chọc trúng, dùng phẫn nộ che dấu bất an của hắn
"Đủ rồi, đây là chuyện của anh, Bảo Lị, anh vốn dĩ cũng không cần em trợ giúp, em không cần dùng khẩu khí bị phản bội này đến chỉ trích anh, anh rõ ràng chính mình đang làm cái gì, làm vì cái gì!"
Lam Thịnh Triết nói xong liền muốn tắt máy, lại nghe được Thư Bảo Lị khóc nói
"Thực xin lỗi, A Triết, thực xin lỗi, em chỉ là cảm thấy chuyện trong khoảng thời gian này quá khó tiếp thu, ở trường học vẫn luôn bị khi dễ, bạn bè chân chính của em chỉ có một mình anh, chính là trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn cùng Lam Thịnh Mỹ ở bên nhau, em quá khó tiếp thu, cho nên mới không lựa lời mà nói, tha thứ cho em…"
Trong nháy mắt Lam Thịnh Triết liền nhớ tới khi ở trấn nhỏ hai người bọn họ cùng gặp phải sự lạnh nhạt, ở trường học bị xa lánh, hai người bọn họ sống nương tựa nhau như thế nào, trái tim cũng lập tức mềm xuống.
"Thực xin lỗi, nhưng hiện tại anh chỉ có thể làm bộ chỉ là bạn bình thường của em, cũng không có biện pháp giúp đỡ em, cô ấy không thích em, nếu bị cô ấy phát hiện anh và em là bạn bè, mọi việc anh làm lúc trước đều uổng phí. Anh thật sự cảm ơn sự quan tâm từ trước đến giờ của em, nhưng anh thật sự biết sau này mình phải làm thế nào, em không cần lại lo lắng rồi giúp anh.
Hiện tại An Thúy đang chuẩn bị phản kích em, anh cũng không biết cô ấy sẽ làm như thế nào, em tốt nhất nên nghĩ kĩ mình có bị cô ấy nắm được điểm yếu nào hay không, sớm phòng bị thì tốt hơn."
Điều hắn có thể làm, cũng chỉ có thể nhắc nhở một việc này, hắn còn sống ở trong lòng bàn tay của An Thúy, không thể giúp được cô ta chỗ nào cả.
Sau khi kết thúc trò chuyện với Lam Thịnh Triết, Thư Bảo Lị liền ngồi ở ghế trên suy nghĩ, cô ta có thể có cái điểm yếu nào bị An Thúy nắm được chứ? Trên người cô ta có chỗ đáng lên án giống An Thúy sao? Không có. Cô ta muốn chờ xem, An Thúy có thể ra chiêu gì.
Chuyện này vẫn luôn lên men, ngày hôm sau trong trường học ánh mắt mọi người nhìn An Thúy đều quái quái, An Thúy trực tiếp đi đến phòng thông báo, phát loa cho toàn trường, ai lại dám dùng ánh mắt xem khỉ mà nhìn cô, cô sẽ khiến cho người đó trở thành một con khỉ chân chân chính chính. Thành công làm cho mọi người không dám dùng ánh mắt đó tiếp tục nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!