Nhưng mà ông trời lại sắp giáng sứ mệnh cho người này, phải trải qua bao mệt nhọc, đói khát về thể xác, nam chính mới thật sự trở thành nam chính chân chính. Bây giờ, phía trước còn có rất nhiều cực khổ và khó khăn buộc hắn phải đón nhận.
Trong nguyên tác, tuy rằng ngay từ đầu Lam Thịnh Mỹ không thể tiếp thu sự thật việc cha mình là cái hỗn đản(*), nhưng sau khi nhìn thấy Lam Thịnh Triết, nội tâm thánh mẫu kia liền tràn lan, cảm thấy hắn là người vô tội, lại bị bộ dạng khiếp nhược cùng vô hại của hắn lừa gạt, vẫn luôn giúp đỡ hắn ở mọi mặt, cho nên những người khác muốn bắt nạt hắn vẫn thu liễm đi một ít.
Nhưng mà lúc này đây, thái độ An Thúy bày ra với hắn chính là làm lơ, những người khác xuống tay nặng hay nhẹ, tự nhiên cùng nguyên tác bất đồng.
(*) vì editor thấy dịch ra hơi khó nghe nên sẽ giữ nguyên
Bất quá bởi vì có một lần, có người ở trước mặt An Thúy làm trò, một cái hầu gái phục vụ ở trên bàn cơm đối với ý muốn thêm một cái thìa của Lam Thịnh Triết làm như không thấy, An Thúy lạnh lùng mà nói
"Như thế nào? Chủ nhân thiếu cô tiền công, hay là do cô ăn gan hùm mật gấu? Lam Thịnh Triết tuy rằng là đứa con trai riêng không được hoan nghênh đi nữa, cũng không tới phiên cô giáo huấn."
Hầu gái kinh hoảng thất thố, lập tức nhận sai, thỉnh cầu tha thứ, nhưng vẫn là bị đuổi việc. Vì chuyện này mà lúc sau không còn có người dám trắng trợn táo bạo mà gây khó dễ Lam Thịnh Triết, nhưng chỉ là chuyển tới làm trong âm thầm, thậm chí làm có chút quá đáng hơn.
Người hầu trộm lấy quần áo của hắn, ăn đồ ăn vặt của hắn, sau lưng kêu hắn là dã loại, những người khác ở Lam gia, các trưởng bối làm lơ hắn, cùng thế hệ con cháu cũng đối với hắn đều là châm chọc mỉa mai, thường xuyên xem hắn là người hầu mà sai sử. Hắn cẩn trọng nhẫn nhục, ngụy trang vô hại đến thuần thục.
Hệ thống 524: "Thúy Thúy là cái dạng này, dựa theo những gì đã làm với nam chính, giá trị cừu hận cứ như vậy mà được tích lũy, chỉ sợ cô về sau muốn chết cũng không có chỗ chôn đi."
Hắn thật muốn bắt lấy bả vai của An Thúy mà dùng sức lay động, không thể đối với nam chính tốt một chút sao? Nói tốt đi theo tuyến cảm tình lâu nay còn chưa làm, hoá ra cô chỉ muốn làm cảm tình nam chính đối với cô là hận mà không phải yêu sao?
An Thúy búng móng tay, thổi thổi: " Tôi khá tò mò cảm giác chết không có chỗ chôn a."
Hệ thống 524 nhận thấy được lời này của An Thúy là thật, nháy mắt nhớ tới cô là cái bệnh nhân tâm thần, được rồi, muốn yêu như thế nào liền yêu như thế đó đi.
Lam Thịnh Triết bị nhốt ở gác mái, gác mái phủ đầy bụi trong không khí, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, Lam Thịnh Triết căm hận mà cắn chặt hàm răng, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.
Hắn nhớ lại đủ loại việc xảy ra trong thời gian mấy ngày ngắn ngủn này, nghĩ đến bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo mạn kia của An Thúy, nhịn không được nghĩ, cô có biết bọn họ ở sau lưng đối với hắn làm bao nhiêu chuyện sao? Hay vẫn là do cô sai sử? Cô không phải người sẽ làm những việc như thế này, cô không hề che dấu việc mình chán ghét chuyện của hắn, cũng từng bảo vệ qua hắn, có thể thấy được cô đối với hắn là chán ghét, nhưng cũng sẽ không cho phép những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh tùy tiện bắt nạt trên đầu hắn, rốt cuộc ngẫm lại hắn tốt xấu cũng cùng cô là chị và em trai trên danh nghĩa, nếu không phải bởi vì như vậy, bọn họ cần gì phải tránh đi An Thúy để bắt nạt hắn.
Cô căn bản khinh thường tìm hắn kiếm phiền toái, ở trong mắt cô, hắn cái gì cũng không phải, tự nhiên không cần thiết hao phí tinh lực ở trên người hắn.
Nghĩ đến điều này, trong khoang miệng hắn mùi máu tanh càng thêm dày đặc, hắn cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng hắn cũng không thể không bình tĩnh lại mà tự hỏi, trong tình trạng như thế này, nên làm như thế nào mới có thể hảo hảo mà tồn tại, hơn nữa trong tương lai, có thể đạt được đồ vật mà hắn muốn.
Ngày hôm sau, An Thúy rời giường đi ra mở cửa, liền nhìn đến Lam Thịnh Triết đang đứng trước cửa phòng của cô, nhìn thấy cô, trên mặt hắn toát ra một ít thẹn thùng cùng khuất nhục của thiếu niên, ân cần mà tiếp nhận cặp sách trên tay cô.
An Thúy nhìn chằm chằm hắn, hơi hơi nheo mắt, sau đó không thèm để ý tới hắn, đi xuống lầu.
Lam Thịnh Triết cầm theo cặp sách của cô, ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Lam Thịnh Triết dùng hết khả năng của bản thân để lấy lòng An Thúy, nhưng việc hắn có thể làm rất ít. Bởi vì An Thúy mỗi ngày đều phải đi học, mà việc để hắn đi học, người Lam gia trước mắt đều không hề nhắc tới.
Thiếu niên lớn lên thập phần tuấn tú, lại là một bộ dáng chịu rất nhiều khổ, cùng lúc toát ra sự ngượng ngùng, ẩn nhẫn khuất nhục, thực dễ khiến cho người khác nảy sinh sự đồng tình.
Hoàng hôn xuống, An Thúy cưỡi ngựa từ nơi xa chạy tới, nhìn đến thiếu niên kia còn đứng ngay ngắn ở vị trí ban đầu, khi nhìn cô từ trên ngựa phóng xuống, lập tức chạy tới giúp cô dẫn ngựa, không nói một lời mà bắt đầu xum xoe cùng lấy lòng.
Đúng là co được dãn được, cũng hiểu được tính tình của An Thúy, hắn biết An Thúy không phải người dễ lừa gạt, nói nhiều lời dối trá vọng tưởng được cô che chở là không có khả năng, còn không bằng bày ra luôn một bộ dáng" Tôi chính là muốn lấy lòng chị ", có khả năng sẽ làm cho cô cảm thấy thú vị, muốn xem hắn có thể làm được những gì, mà đây, chính là cơ hội của hắn.
An Thúy: " Cậu muốn lấy lòng tôi như vậy, là muốn từ trên người tôi có được cái gì?"
"Em muốn đi học."
"A, được."
Trên mặt An Thúy lộ ra một cái tươi cười không có ý tốt, ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn hắn.
"Bắt đầu từ bây giờ cậu phụ trách chăm sóc Caesar của tôi, đút ăn, dọn phân, tắm rửa cậu đều phải tự tay làm lấy, khi nào tôi cảm thấy vừa lòng, khi đó cậu liền có thể đi học."
Để một cái thiếu gia của hào môn đi làm một người chăm sóc ngựa, đây chính là nhục nhã, chẳng qua nếu so với những người khác, cái loại nhục nhã này, nhìn có vẻ nhân từ hơn nhiều.
Lam Thịnh Triết thấy được hy vọng, trong nội tâm liền tràn ngập ý chí chiến đấu, buổi sáng mỗi ngày, hắn ăn sáng xong liền tới chuồng ngựa cùng người chăm sóc ngựa học tập như thế nào chiếu cố ngựa, bọn họ cũng bắt nạt hắn, yêu cầu hắn cũng chiếu cố những con ngựa khác nếu không liền không dạy hắn, hắn chỉ có thể chịu đựng, mang ủng, đeo tạp dề cùng một bộ tay áo, dùng cái xẻng hốt một đống phân lớn rồi lại một đống, chịu đựng mùi hôi của chuồng ngựa, mỗi ngày mệt đến eo đau lưng đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!