Chương 9: (Vô Đề)

Liễu Tuệ lúc này mới phản ứng, vội nói: "Đúng rồi Tiểu Hân, mau đến đây mợ giới thiệu một chút."

Ngôn Khả Hân ngoan Ngoãn đi qua, Liễu Tuệ chỉ vào người đàn ông đó nói: "Đứa bé này tên Dịch Khuynh Dương, mẹ của nó cùng với ta là chị em họ, con cứ gọi nó anh Khuynh Dương đi."

Ngôn Khả Hân gật gật đầu, thì ra người này cùng là thân thích của Dương Gia, cô vội thu hồi mắt, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Em chào anh Khuynh Dương ."

Giới thiệu xong với Dịch Khuynh Dương, Liễu Tuệ lại nói: "Còn con bé này chính là Ngôn Khả Hân, là con gái của cô Dương Oánh, cũng là em gái con."

Dịch Khuynh Dương liền đối với cô hơi hơi gật đầu, cười nhạt nói: "chào em Tiểu Hân."

Trong nháy mắt hắn cúi đầu, Ngôn Khả Hân nhìn thấy hàng lông mi dài của hắn, tại một khắc, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, thời điểm cô còn là Nhạc An An, cô nằm trong lồng ngực người nào đó, cô không thể nhìn thấy rõ mặt người kia, chỉ nhớ rõ hắn có lông mi dày như thế, cô dùng ngón tay khảy khảy, vẻ mặt thỏa mãn nói: "anh là đàn ông mà sao lông mi so với em còn xinh đẹp hơn vậy?"

Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy đầu như bị điện giật, não tức khắc một trận đau đớn, mà hình ảnh này cũng nháy mắt biến mất không thấy.

Cô cảm thấy quá kỳ lạ, vì cái gì khi nhìn đến lông mi của hắn, trong đầu cô sẽ xuất hiện ra hình ảnh này, cô rất rõ ràng, cô trước đây chưa từng gặp qua người này.

Tác giả có lời muốn nói: Dịch Khuynh Dương: Đoán xem ta là ai.

*****

Liễu tuệ nhìn ra sự khác thường của cô, vội hỏi: "Con làm sao vậy Tiểu Hân?"

Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Không có việc gì ạ."

Buổi tối Ngôn Khả Hân lưu lại bên này ăn cơm. Cùng đại gia đình quan hệ hòa hoãn, trên bàn cơm bầu không khí cũng trở nên thân thiện, nhìn ra được tới Dương lão tiên sinh cùng Dương lão phu nhân rất thương cô, vẫn luôn không ngừng gắp cho cô đồ ăn, mọi người nói đến chuyện An Cảnh Diệp, cũng khuyên cô không cần suy nghĩ nữa mọi người sẽ có cách đáp trả lại những tổn thương mà hắn đã gieo cho cô.

Ngôn Khả Hân không khỏi ở trong lòng nổi lên chua xót, đây mới chính là người nhà, sẽ vì cô đau lòng, sẽ vì cô mà bất bình và cuối cùng là không bao giờ bỏ rơi cô.

Ăn qua cơm chiều Dương Minh Lan ồn ào bắt cô đánh đàn cho cô ấy nghe, không chỉ có như thế cô ấy còn hưng phấn nói với Dịch Khuynh Dương: "Anh Khuynh Dương anh không biết đâu, Tiểu Hân trước kia rất thích đánh đàn dương cầm, chỉ là sau khi đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy nói muốn học đàn thế là cha của Tiểu Hân cấm không cho con bé học. Bằng không Tiểu Hân hiện tại có thể trở thành nữ thần trong giới dương cầm rồi." Nói đến chỗ này Dương Minh Lan càng thấy căm giận.

Sau đấy cô ấy kéo tay Ngôn Khả Hân nói: "Tiểu Hân, anh Khuynh Dương còn chưa nghe em đàn, em liền đàn một khúc cho anh ấy nghe đi."

May mắn thời điểm cô là Nhạc An An cũng có học qua đàn dương cầm, bằng không có thể cô sẽ bị lòi ra thân phận, bất quá vì để ngừa vạn nhất cô vẫn nói: "Lâu rồi không đàn em cũng không biết có được không nữa."

"Không sao đâu." Dương Minh Lan một chút cũng không khách khí, "Anh Khuynh Dương sẽ không để ý đâu."

Dịch Khuynh Dương cũng gật đầu cười nói: "Tiểu Hân em cứ bình thường thôi, anh không để ý đâu."

Hắn tựa hồ luôn mang theo bộ mặt điềm tĩnh , trên mặt vĩnh viễn treo một nụ cười làm ai nhìn vào như tắm mình trong gió xuân, cả người đều tràn đầy một loại mưa thuận gió hoà, làm người ta cảm thấy thực thoải mái.

Ngôn Khả Hân suy nghĩ không lâu liền nói: "Em đây liền đàn cho mọi người bài Refrain, bất quá đoạn giữa em sẽ cải biến một chút, hy vọng hai ngươi đừng để ý."

Ngôn Khả Hân vừa dứt lời, không nghĩ người vẫn luôn điềm tĩnh ngồi ở trên sô pha Dịch Khuynh Dương lại như là bị đụng phải, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu hướng cô nhìn qua, ngữ khí lộ ra vài phần sắc bén hỏi: "Refrain?"

Hắn giờ phút này trạng thái có vẻ thái quá cùng với khí chất mọi khi hơi bất đồng, dẫn tới mọi người trong Dương gia cũng không khỏi ghé mắt, Dương Minh Lan luôn luôn là người thấy gì nói nấy, lập tức liền hỏi nói: "Anh Khuynh Dương , anh làm sao vậy?"

Dịch Khuynh Dương lúc này mới phát hiện chính mình phản ứng quá mức kịch liệt, lập tức thu liễm lại, ôn hòa cười nói: "Không có gì, anh rất thích khúc nhạc Refrain này, không nghĩ tới Tiểu Hân sẽ đàn bài đấy."

Dương Minh Lan thở ra một hơi, "Thì ra là vậy, anh không biết chứ Tiểu Hân biết nhiều bài lắm, về sau có cơ hội bảo em ấy đàn cho anh nghe nữa."

Hắn đã khôi phục bộ dạng điềm tĩnh ôn hòa nói: "Được."

Quản gia Dương là người rất có mắt quan sát, đã bảo người làm đem dương cầm để xuống dưới, Ngôn Khả Hân đi qua ngồi xuống, nghĩ phản ứng vừa mới của Dịch Khuynh Dương cô vẫn cảm thấy kỳ quái, tựa hồ khúc nhạc này có thể làm hắn xúc động mà yêu thích như vậy, bất quá khúc nhạc cũng rất đại chúng, ai cũng có thể đã từng nghe qua, đại khái có thể nó liên quan đến một đoạn hồi ức nào đó của hắn, cho nên hắn phản ứng mới lớn như vậy.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu đàn những nốt đàu tiên, vị trí cô ngồi ở đối diện Dịch Khuynh Dương, cô vừa hơi nhấc đầu, ánh mắt đã có thể nhìn thấy hắn.

Từ khi cô bắt đầu đàn hắn liền nghe chăm chú, hắn cầm trên tay một ly cà phê lẳng lặng mà uống, cũng không biết có phải hay không quá mức chuyên chú, thế nhưng giữa lông mày của hắn hiện ra vài phần ngưng trọng.

Khúc này nguyên bản có ba phần, từ cao trào trở đi cô bắt đầu cải biên, bởi vì cô cảm thấy đoạn đấy quá bi thương cho nên đem hợp âm sửa lại một ít, như vậy khi nghe cũng không quá nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!