Đương nhiên, sau này cô sẽ giúp hai mẹ con Dương Oánh từ từ giải hận,
Lúc này, trong khi mọi người không để ý, ở một góc tối trên lầu hai của Phương gia có một bóng người đang đứng đó.
Thân hình cao lớn toàn thân tỏa rơi hơi thở hắc ám như một bóng ma, đôi mắt hắn sắc bén nhìn mọi chuyện xảy ra ở dưới đại sảnh thu hết vào mắt.
Cho đến khi màn hài kịch ở dưới lầu vừa hạ hắn mới bước ra khỏi bóng tối đi xuống.
Dưới lầu người quản gia nói gì đó với Phương tiên sinh, ông nháy mắt tinh thần phấn chấn vội quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn ưu nhã không nhanh không chậm từ trên lầu đi xuống.
Ông không kịp nghĩ nhiều vội vàng bước tới đón tiếp, mọi người cũng hướng mắt nhìn theo ông, không khỏi nhìn chăm chú vào thân ảnh đó.
Ngôn Khả Hân cũng không ngoại lệ.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không thể khống chế được sự khẩn trương khi nhìn thấy người kia.
Quý Thần Vũ, người mà cô cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Chính là khi gặp lại, hết thảy đều không giống như trước nữa, cô không còn là Nhạc An An, không phải sủng vật cho hắn chơi đùa, cô cùng với hắn không còn gút mắc, ân oán gì nữa.
Bọn họ giờ chỉ là hai người xa lạ.
Một năm không gặp hắn cũng không có gì biến hóa, vẫn một thân áo sơ mi đen cùng quần dài ôm lấy đôi chân thẳng tắp. Hắn rất thích màu đen, cô cảm tưởng như màu đen sinh ra là vì hắn.
Bởi vì có huyết thống từ Anh Quốc, nên ngũ quan của hắn được lai giữa Á và Âu, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như được điêu khắc, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ.
Hắn vừa xuống lầu, Phương tiên sinh vội bước đến hỏi: "Quý tiên sinh ngài nghỉ ngơi đã tốt hơn chưa?"
" Rất tốt, làm phiền Phương tiên sinh." Hắn khách khí đáp.
Phương tiên sinh liền hướng mọi người giải thích: "Vì Quý tiên sinh mới xuống máy bay, bị lệch múi giờ, cho nên ngài vẫn luôn nghỉ ngơi tại đây chưa kịp cùng mọi người gặp mặt."
Lúc này Quý Thần Vũ cũng rất nể mặt, cầm ly rượu bồi bàn vừa đưa qua, giơ lên hướng mọi người nói: "Tôi rất vui khi ở đây cùng mọi người gặp mặt, tôi kính các vị trước một ly." Nói xong bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Mọi người vì hành động của hắn mà thả lỏng không ít, cũng khách khí nâng ly rượu lên đáp lễ uống một ngụm.
Không khí vì người đứng đầu Tư Thông gia tộc xuất hiện dần trở nên sôi nổi, bởi vì mọi người đến đây chủ yếu là để lôi kéo quan hệ với hắn nên không đầy một phút sau đã có người lân la tới bắt chuyện làm quen, hỏi hết chuyện sở thích thói quen của hắn rồi đến chuyện kinh tế chính trị nhưng vì được giáo dưỡng tốt nên hắn không khó chịu chỉ bình thản trả lời. Dần dà có người lớn mật hỏi vấn đề chuyện tình cảm cá nhân của hắn.
Quý Thần Vũ khách khí đáp lời nhưng không có nghĩa hắn thích người khác ở chỗ hắn tìm chuyện bát quái. Đề tài này Phương tiên sinh nghe không nổi nữa, vội hướng vị phu nhân nhiệt tình quá mức mà hỏi câu vô duyên, nói : "Mọi người có điều không biết, Quý tiên sinh tuy lớn lên anh tuấn nhưng thật ra là một người thanh tâm quả dục, đối với chuyện tình cảm đặc biệt kỹ tính, muốn tự mình lựa chọn người yêu, nên chúng ta không nên tham gia vào."
Bất đồng cùng những người đang nịnh hót Quý Thần Vũ, Ngôn Khả Hân liền không xa không gần đứng ngoài vòng như một người ngoài cuộc mắt lạnh nhìn bọn họ. Lúc này nghe được Phương tiên sinh nói câu "Thanh tâm quả dục" đến hình dung hắn. Trong đầu cô khỏi nhảy ra hình ảnh mình bị Quý Thần Vũ cột hai tay lên giường bị hắn thúc vào đến phát khóc.
Lập tức nhịn không được cười nhạo, thấp giọng nói một tiếng: "Thanh tâm quả dục cái rắm!"
Không nghĩ tới lời cô vừa nói ra, trong chớp mắt cảm giác có một ánh mắt sắc lạnh chiếu tới, theo bản năng cô quay đầu lại, sau đó xuyên thấu qua tầng tầng lớp người, ánh mắt cô liền cùng Qúy Thần Vũ không hẹn mà gặp.
Lời tác giả muốn nói: Biến thái rốt cục lên sàn.
***********
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy cả người mình như bị thiên lôi đánh xuống đầu, tức khắc cứng đờ lên, theo phản xạ có điều kiện liền muốn bỏ chạy.
Cô quên mất giờ mình là Ngôn Khả Hân, không còn là Nhạc An An nữa, cho nên dặn bản thân không cần phải sợ hắn nữa.
Quý Thần Vũ ánh mắt chỉ là nhàn nhạt liếc tới đây, phản phất như chỉ đảo mắt nhìn qua đám người vừa vặn dừng chỗ cô thôi. Nhưng cô thừa biết, ánh mắt của tên biến thái Quý không đơn giản.
Cô nghĩ nghĩ không biết đến tột cùng là cô đã làm gì để hắn chú ý tới mình, không nghĩ nữa cô bĩu môi vất vấn đề này ra sau đầu, tính đi tìm đồ ăn, vừa xoay người liền trong đám người có tiếng Phương phu nhân gọi tên cô, vẫy vẫy tay cô bảo cô bước sang.
Dù không muốn nhưng cô vẫn phải duy trì sắc mặt bước tới, hai tay túm chặt cố gắng biểu hiện ra bộ dạng nhẹ nhàng nói: "Dì Phương dì gọi cháu có việc gì không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!