Cho nên cô phải điều chỉnh trạng thái để toàn lực ứng phó.
Xe nhanh chóng đi đến Phương gia, Ngôn Khả Hân bước xuống xe, cô hít một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi bước vào đại sảnh. Cô đã cố ý xuất phát muộn hơn một chút, cho nên thời điểm cô đến khách khứa đã tới gần hết.
Quan sát một vòng, thật may Quý Thần Vũ còn chưa đến, rất nhanh cô liền thấy một nhà ba người Ngôn gia, đứng bên cạnh Ngôn Nhã Mộng còn có vị tiền hôn phu của cô_ An Cảnh Diệp.
Cũng không biết có phải cảm giác của cô đúng không nữa, từ khi cô bước vào đại sảnh sự chú ý của mọi người đều tụ tập hết trên người cô.
Theo bước chân cô càng tới gần, mấy người Ngôn gia liền nghe thấy động tĩnh hướng về phía cô nhìn qua.
Trên thực tế cô cũng quan sát phản ứng của vài người ở đây, cho nên lúc bọn họ nhìn đến cô có phản ứng gì cô đều thu hết vào mắt. Thực ra thái độ Ngôn Phi Hùng đối xử với cô khuôn mặt luôn hằm hằm , mặc kệ không quan tâm, vì ông ta đâu coi cô là con gái của ông ta, làm như liếc nhìn cô thêm chút nào ông ta liền thêm chướng mắt.
Đến cả hai mẹ con Tưởng Thục Viện nhìn đến cô biểu tình cũng rất phức tạp.
Khi cô xuất hiện bọn họ đều nhìn đến ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt đồng thời nhíu lại, đặc biệt là Ngôn Nhã Mộng, cô cảm giác ánh mắt của cô ta mang theo sự đề phòng cảnh giác.
Mà An Cảnh Diệp luôn không để lộ cảm xúc, vậy mà giờ đây cô lại thấy trong mắt anh ta nhìn cô bắt đầu có gợn sóng, hơn thế nữa ánh măt đó dừng ở trên người cô lâu hơn vài giây.
Thật đúng là khó có được nha, luôn luôn không thèm đặt cô trong mắt thế mà hôm nay lại thất thố như vậy cũng không sợ Ngôn Nhã Mộng thấy được sẽ khó chịu hay sao.
Ngôn Khả Hân không thèm để ý hai người bọn họ nữa, cô bước đi nhẹ nhàng tới trước mặt từng người chào hỏi qua.
Phương phu nhân tựa hồ như đang chờ cô, vừa thấy cô tới liền nóng lòng cầm tay cô dắt qua nói: "Tiểu Hân à, sao con giờ mới tới, làm ta lo lắng con sẽ không đi đấy"
"Dì mời con tới, sao con dám không đi. Chỉ là lâu rồi con không đến chơi với dì, không biết là dì còn nhớ con không nữa" Ngôn Khả Hân ngoan ngoãn trả lời, một câu này nháy mắt liền kéo gần quan hệ của cô với Phương gia.
Phương phu nhân vội nói: "Nhớ, ta nhớ chứ, trước kia mẹ con hay dẫn con qua đây chơi, ta cũng coi như là nhìn con lớn lên , chỉ là…." Phương lão phu nhân nói đến đây không khỏi thở dài một tiếng, ngay khi vừa nói xong biết mình suýt lỡ lời, bà liền vội nói sang chuyển khác: "Đã lâu không thấy, có vẻ con ngày càng xinh đẹp ra đấy, rất có phong thái của mẹ con khi xưa"
Cô lập tức cười nói: "Dì quá khen ạ"
Không biết có phải vì chủ nhân của Phương gia tiếp đãi cô nhiệt tình hay không, mà chỉ một lúc sau xung quanh cô có không ít người đến chào hỏi làm quen, hết sức sôi nổi khen cô xinh đẹp, rồi lại bàn tới trang phục của cô.
Vì vậy mà bên Ngôn Nhã Mộng có vẻ ít người đến hỏi thăm. Hôm nay cô ta cũng là kì công trang điểm mà tới, một thân váy hồng nhạt dài, nhìn tinh xảo mà không kém phần đáng yêu. Vì xuất đạo vào giới theo con đường tiểu hoa đán thanh thanh thuần ngây thơ, nên dù khó chịu trên mặt cô ta vẫn phải duy trì vẻ hào phóng mà tươi cười, chỉ là trong tươi cười chậm rãi hiện ra mấy phần cứng đơ.
Bên cạnh cô ta có mấy cô gái vây xung quanh, đều là những đứa con gái gia đình giàu mới nổi, luôn đi sau mông cô ta như người hầu, là những chuyên gia nịnh hót.
Bởi vì thấy Ngôn Nhã Mộng nhìn cô không vừa mắt, cũng là thấy cô thay đổi trưởng thành xinh đẹp vui vẻ cùng người nói chuyện, nên mấy người bọn họ coi như có chung kẻ địch.
Trong đó có có một người cười lạnh lên tiếng nói: "Cô ta không phải là cái người mà muốn có được điểm học phần nên bò lên giường giáo viên hay sao không ngờ còn có mặt mũi mà tới đây"
Trong đó có người lập tức nói tiếp: "Nếu là tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa"
Mấy âm thanh này đều không phải nhỏ, cô ở bên đây đều nghe thấy hết, mọi người xung quanh cô đều ngại hùng xấu hổ.
Ngôn Nhã Mộng tỏ vẻ vội vàng nói: "Mấy người đừng nói lung tung , rõ ràng vị giáo sư bất lương kia bôi nhọ danh dự của chị tôi, bằng không ông cậu Dương gia đi tìm hắn, hắn đã không lập tức thừa nhận ngay những lời đồn là do hắn nói ra ngoài."
Cô ta tỏ vẻ bất bình thay cho cô, lúc nói chuyện giọng điệu dồn dập, diễn ngay ra được hình tượng sẵn sàng bảo vệ chị gái đúng là làm cho người xem cảm động thay.
Bất quá cô không phải đứa ngốc, mà không hiểu được thâm ý trong lời nói của cô ta. Nửa câu sau nhắc tới cậu của cô, khó tránh khỏi người biết chuyện nghĩ theo hướng cậu của cô dùng quyền thế áp bức người ta thừa nhân đâu.
Nhìn lại bên kia Ngôn Nhã Mộng bày ra bộ dạng thanh thuần thiện lương, vì chuyện của chị gái mà khẩn trương.
Không hổ là con gái của Tưởng Thục Viện, tâm cơ thủ đoạn cao minh.
Ngôn Khả Hân mặt cười nhưng lòng không cười bước đến gần cô ta nói: "Thật kì lạ nha, cậu của tôi đi tìm vị giáo viên kia tôi là nhân vật chính đây còn không biết, sao cô biết hay vậy"
Ngôn Nhã Mộng tỏ vẻ kinh ngạc hỏi lại: "Ông cậu Dương gia không đi tìm vị giáo viên kia ư? Em không rõ lắm, em chỉ là nghe người khác nói vậy thôi." Biểu tình vô tội như một thiên sứ ngây thơ.
Cô đảo tròng mắt "À, thì ra là nghe người khác nói. Này Nhã Mộng, tôi thấy em gần đây nhất đang chuẩn bị đóng một bộ phim do đạo diễn lớn chỉ đạo đúng không? Tôi cũng nghe người ta nói, muốn nhận được vai diễn trong bộ phim này thì phải bò lên được giường của đạo diễn đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!