Chương 43: (Vô Đề)

Lương Hiểu Như chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, lại nghe Quý Thần Vũ nói tiếp: "Xem ra quan hệ hai nhà Quý gia và Lương gia không là gì trong mắt cô. Cho nên về sau cô không cần đặt chân đến đây nữa ." Quý Thần Vũ nói xong liền phân phó dì Tĩnh , "Đưa Lương tiểu thư ra ngoài."

Quý Thần Vũ nói những lời này đối với Lương Hiểu Như không thể nghi ngờ chính là sét đánh giữa trời quang, Quý Thần Vũ cấm cô ta bước chân vào Quý gia, đây là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô ta.

Đả kích thật sự quá lớn, Lương Hiểu Như cả kinh lui về phía sau hai bước, cô ta ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Anh Thần Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy."

Quý Thần Vũ lại quyết tâm, nói: "Mau tiễn khách đi."

Dì Tĩnh thấy tình huống vậy cũng biết sự tình không thể cứu vãn được nữa, bà yên lặng thở dài, đi lên trước mời Lương Hiểu Như , "Lương tiểu thư mời cô ra về cho."

Lương Hiểu Như không thể ngờ kết quả sẽ như vậy, cô ta chợt nghĩ đến điều gì, lại hướng Quý Thần Vũ nói: "Anh Thần Vũ, chuyện này cũng không phải một mình em sai, anh nói em dụ dỗ Ngôn Khả Hân bỏ anh đi, nhưng nếu cô ta không muốn đi thì em dụ cô ta kiểu nào. Anh Thần Vũ, anh cẩn thận bị cô ta lừa, cô ta căn bản là không muốn sống với anh, căn bản là không nghĩ gả cho anh."

Dì Tĩnh thấy cô ta càng nói càng kỳ cục, bà cũng cũng không muốn Lương Hiểu Như chọc giận Quý Thần Vũ, vội vàng túm cánh tay cô ta liền kéo ra ngoài, một bên kéo một bên nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Lương tiểu thư nói ít đi hai câu được không ."

Lương Hiểu Như bị dì Tĩnh mang ra ngoài, không khí trong phòng ăn cũng an tĩnh lại. Ngôn Khả Hân thấy Quý Thần Vũ có vẻ không tức giận, liền nói: "Kỳ thật Lương tiểu thư nói cũng không sai, lúc trước xác thật cũng là vì em muốn bỏ đi nên cô ấy mới cơ hội làm như vậy, anh cũng không cần phải đến mức cùng cô ấy đoạn tuyệt tới lui."

Cô vừa nói một bên thật cẩn thận quan sát sắc mặt anb, Quý Thần Vũ cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nhướng mày: "Như thế nào? Em vì cô ta nói chuyện, hay là em còn có ý đồ gì khác muốn hợp tác cùng cô ta?"

Ngôn Khả Hân lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Nào có! Em đã nói sẽ ở bên anh mà."

Quý Thần Vũ không nói chuyện, cười như không cười nhìn cô, anh nhìn cô trong lòng bồn chồn, cô vội làm động tác thề, lời thề son sắt nói: " Em là nói thật đó, em về sau không bao giờ sẽ rời bỏ anh!"

Quý Thần Vũ cảm thấy bộ dáng đứng đắn của cô thật đáng yêu, anh khống chế không được liền cười ra tiếng, biết mình thất thố, anh nắm tay đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Được, anh đã biết, bất quá chuyện của Lương Hiểu Như cứ như vậy cho qua đi, em cũng không cần nói thêm gì nữa."

Lương Hiểu Như là một phần tử nguy hiểm, vẫn là để cô ta cách xa vợ của mình ra thì mới yên tâm, hơn nữa loại người có ý đồ muốn bắt cóc mẹ của con anh, anh đối với cô ta như vậy đã tính là nhẹ nhàng lắm rồi.

Ngôn Khả Hân thấy sự tình không vãn hồi được cũng không nói thêm gì nữa.

Chuyện này cứ như vậy hạ màn, mà nói sau đó cô vẫn tiếp tục kế hoạch tập huấn để trở thành nữ chủ nhân tương lai của Quý gia. Quý Thần Vũ cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Trước khi hai người cử hành hôn lễ, Quý Thần Vũ mang theo cô trở về Oánh Thành một chuyến. Sản nghiệp ở trong nước của anh khởi đầu là ở Oánh Thành, cho nên lần này anh về Oánh Thành xem như cũng vì công vụ, mà nhiều năm như vậy Ngôn Khả Hân cũng chưa một lần nào quay lại Oánh Thành, cũng muốn đưa cô trở về nhìn xem nơi mình đã sinh ra.

Năm đó gia sản của cô và ông ngoại phải đem bán để trả nợ, sau đó được một phú thương người họ Ngô mua lại, lúc trước Quý Thần Vũ vì quan sát căn phòng này để bố trí trang viên, liền đáp ứng hợp tác cùng vị phú thương đó, sau này hai người cũng trở thành bằng hữu.

Quý Thần Vũ biết cô đã thật lâu chưa quay về Oánh Thành, cho nên hai người lần này đi Oánh Thành, vừa lúc liền ở tại nhà của phú thương đấy, chắc hẳn cô sẽ vui vẻ hơn.

Ngô tiên sinh này đối với Quý Thần Vũ rất coi trọng, dắt một nhà già trẻ ở cửa nghênh đón, Quý Thần Vũ lôi kéo cô đi qua đi cùng một nhà chào hỏi, Ngôn Khả Hân trong lúc vô tình nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng đằng sau hàng người.

Cô có chút kinh ngạc, dì Cầm vậy mà còn lưu lại nơi này.

Ngô phu nhân thấy Ngôn Khả Hân nhìn chằm chằm dì Cầm, liền hướng cô giới thiệu: "Vị này chính là người giúp việc nhà tôi dì Cầm, bà ấy trước kia là một thợ dệt, chủ nhân cũ của ngôi nhà này gặp chuyện bà ấy cũng không rời đi, chúng tôi nghĩ dù sao cũng đang thiếu người giúp việc liền đem bà ấy lưu lại." Nói xong lại tiếp đón dì Cầm lại đây, giới thiệu: "Vị này chính là phu nhân của người đứng đầu gia tộc Tư thông ."

Dì Cầm là một người nhiệt tình, trên mặt bà mang theo tươi cười vội hướng cô khom lưng gật đầu nói: "Xin chào phu nhân."

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy thân thiết làm sao, vội đỡ bà ấy đứng thẳng liền nói: "Dì Cầm không cần khách khí như vậy."

Quý Thần Vũ tới bên này là có công sự trong người, cho nên đơn giản chào hỏi qua lúc sau anh cũng cùng phú thương Ngô đi thư phòng nói chuyện.

Ngô phu nhân sợ chậm trễ trong tiếp đón cô, liền dẫn cô tới hậu viện đi dạo, để cô thả lỏng một chút.

Ngôn Khả Hân vừa đến hậu viện liền thấy, mọi thứ ở đây đều giữ nguyên bộ dáng trước khi cô rời đi. Ngô phu nhân hướng cô giải thích: " Kỳ thật mọi thứ ở đây đều là chủ nhân cũ lưu lại, bởi vì trong nhà Quý tiên sinh rất thích, nên ngỏ ý bảo chúng tôi lưu giữ tất cả mọi thứ, không có thay đổi gì."

Ngô phu nhân mới vừa nói xong, có một cô bảo mẫu liền vội vã lại đây tìm, nói là em bé đã tỉnh dậy khóc đòi mẹ.

Ngô phu nhân có chút khó xử, Ngôn Khả Hân cũng rất hiểu ý, liền nói: "Cô cứ đi trước lo cho em bé đi, bên này có dì Cầm, bà ấy có thể mang tôi đi dạo."

Ngô phu nhân vội thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục cáo tội vài câu mới rời đi.

Bên này cũng chỉ còn cô cùng dì Cầm. Bà ấy đơn độc đối mặt với cô tựa hồ có chút sợ hãi, vội cung kính nói: "Phu nhân mời đi bên này ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!