"Tới rồi em sẽ biết."
Ngôn Khả Hân không nghĩ tới Quý Thần Vũ đưa cô tới một trang viên, bảng hiệu trước cửa được làm bằng gỗ trên đấy khắc dòng chữ tiếng trung " Trang viên con nai".
Ngôn Khả Hân vẻ mặt nghi hoặc, "Nơi này là địa phương nào?"
Quý Thần Vũ kéo tay cô qua: "Đi thôi."
Ngôn Khả Hân đi theo anh vào trang viên, vừa vào cửa liền thấy một tòa nhà sừng sững hình con bò và nhiều lọai động vật dễ thương khác bao quanh là hàng dây leo, Ngôn Khả Hân nhìn này tạo hình ở đây có chút quen mắt, cô vội buông lỏng anh tay chạy đến một phòng gần nhất nhìn qua,
Sau khi nhìn chăm chú Ngôn Khả Hân tức khắc liền sợ đến ngây người, Quý Thần Vũ đi bên cạnh cô hỏi: "Thế nào? Rất giống phải không?"
Cô vẻ mặt không dám tin nhìn anh, "Anh…" Vừa mở miệng lại không biết nên nói gì.
Trước mắt mọi thứ rất giống nhà cũ ở Oánh Thành. Khi đó cô vẫn là Nhạc An An, cha mẹ sau khi qua đời cô liền sống cùng ông ngoại, cô từ nhỏ rất thích động vật, ông ngoại liên thuê người làm biến khuôn viên trong nhà thành vườn bách thú.
"Anh sợ em nhớ nhà, cho nên thuê người xây dựng nơi nay giống như nơi trước kia em đã từng ở, về sau nếu em nhớ người thân có thể lại đây nhìn một cái ôn lại kỷ niệm."
"……"
Quý Thần Vũ nhẹ nhàng nói, những mỗi một chữ đều gợi lên trong lòng cô một cơn sóng lớn, cô cúi đầu, gặp lại khung cảnh quen thuộc trong lòng cô đầy phức tạp, cô không biết nên trả lời anh ra sao nói.
Quý Thần Vũ kéo tay cô qua nói: "Đi thôi, anh dẫn em vào xem."
Quý Thần Vũ nắm tay cô, đẩy cửa đi vào , Ngôn Khả Hân nhìn mọi thứ trong phòng thì càng ngạc nhiên hơn.
Bên trong bài trí giống nhau như đúc, trên tường còn treo mấy bức tranh. Ông ngoại rất thích hội họa, thường sưu tập những bức tranh nổi tiếng, nhưng khi gia sản của gia tộc bị người cướp đoạt những bức tranh này cũng bị đem đi.
Ngôn Khả Hân quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc, Quý Thần Vũ liền nói: "Đều là anh mua lại, anh biết đều là những bức tranh mà ông em bao nhiêu năm bỏ tâm huyết đi sưu tầm, anh mang chúng nó trở lại em có vui không?"
Ngôn Khả Hân nhắm mắt lại, cô chỉ cảm thấy mũi một trận chua xót, ngừng hồi lâu mới nói: "Vâng, em rất vui."
Cô xúc đông muốn khóc, sợ bị Quý Thần Vũ nhìn ra, liền lấy cớ nói: "Em muốn đi lên lầu xem." Không chờ Quý Thần Vũ nói chuyện cô trực tiếp chạy lên lầu.
Đúng như suy nghĩ của cô, bố cục trên lầu cũng không khác gì nhà cũ ở Oánh Thành.
Trên tường vẫn là tấm poster nữ ca sĩ yêu thích của cô, đầu giường còn có mấy khung ảnh, bên trong là ảnh cô chụp cùng ông cùng cha mẹ.
Có bức ảnh chụp hồi cô sáu tuổi, khi đó ông còn sống, cô nắm tay ông đứng giữa sân nhà, ông cười đến sáng lạn, lộ ra hàm răng bọc vàng.
Có bức chụp lúc cô còn ở trong tã lót, cha ngồi ôm mẹ cùng nhìn máy ảnh cười thật hạnh phúc.
Cô còn không đến một tuổi cha mẹ ngoài ý muốn gặp sự cố mà qua đời, đây là cô bức ảnh gần nhất cô và hai người họ chụp ảnh chung.
Cho rằng ra nhiều chuyện như vậy, ảnh chụp này đã sớm bị mất, lại không nghĩ rằng nó còn có thể xuất hiện ở trước mắt cô.
Nhìn đến hai tấm ảnh chụp chung, cô không khỏi nhớ lại cuộc sống khi mình còn ở Oánh Thành, cô bị ông nuông chiều thành tiểu công chúa, cô tựa như Hỗn Thế Ma Vương, mỗi ngày nhảy nhót lung tung quậy phá.
Nhìn rồi nhìn, nước mắt cuối cùng không chịu khống chế, theo hốc mắt trượt xuống dưới.
Quý Thần Vũ đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy cô đang ôm bức ảnh thấp giọng nức nở, anh nhíu mày, đi đến trước mặt, một tay choàng lên vai cô, "Nhạc Nhạc……"
Ngôn Khả Hân nghe được ngẩng đầu nhìn lên, nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở trước mắt, người muốn đem tất cả khôi phục như ban đầu, việc này có lẽ làm anh tiêu phí không ít tâm tư, bất chợt lúc này, cô đối anh có một loại tình cảm, cảm kích cuồn cuộn dâng trào...
Cô hít hít cái mũi hỏi hắn: "Quý Thần Vũ, anh vì sao lại đối xử tốt với em như vậy?"
Quý Thần Vũ lại cười nhạo một tiếng: "Em hiện tại mới biết được anh đối xử tốt với em thế nào hử?" Dứt lời, anh lại hơi híp mắt nói: "Cũng đúng, em chỉ lo nghĩ đến mặt xấu xa của anh."
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!