Chương 40: (Vô Đề)

Anh không cách nào hình dung giờ khắc này trong anh là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình giống như bị rớt vào hầm băng, cả người đều bị đông cứng, trước mắt trời giá rét, nhìn không tới một chút hy vọng, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là một mảnh hoang vu.

Trong phút chốc đó, anh đột nhiên phát hiện tương lai nhân sinh trở nên hỗn loạn không thú vị nữa.

Anh bị người ta kéo lên, mà cảm xúc của anh giờ đây lại bình tĩnh, ở trong nháy mắt bùng nổ qua đi, tựa hồ đã rút hết tất cả sức lực của anh, anh hờ hững xoay người rời đi, chỉ là không ai phát hiện lúc anh cúi đầu là lúc nước mắt anh rơi.

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh khóc.

Cha mẹ anh lúc anh còn rất nhỏ đã qua đời, khi đó tuổi còn nhỏ, đối với sinh tử không có khái niệm gì, cũng không biết thương tâm thật sự là cảm giác ra sao.

Sau đó anh dần dần lớn lên, năng lực cũng dần dần mạnh mẽ, trên đời này tựa hồ đã không có gì có thể làm anh thương tâm, anh cũng chưa bao giờ biết một người thống khổ đến tột cùng sẽ như thế nào.

Nhưng từ giờ khắc này trở đi, anh thật sự đã cảm giác được cái gì gọi là tuyệt vọng, thật sự cảm nhận được mất đi người thân sẽ đau đớn ra sao.

Quý Thần Vũ bỗng bừng tỉnh lại, anh hồi lâu mới phản ứng lại mình đang ở chỗ nào, sau đó theo bản năng sờ sờ bên người.

Không có ai.

Quý Thần Vũ bỗng nhiên ngồi dậy, đem đèn mở lên, chỗ cô nằm giờ đây trống rỗng.

Cảnh trong mơ và nỗi tuyệt vọng như dời non lấp biển ồ ạt kéo tới, anh không dám nghĩ nhiều, vội vàng xoay người xuống giường, giày cũng đều không kịp mang.

Trong nhà người giúp việc nghe được động tĩnh sôi nổi bước ra, Quý Thần Vũ nhìn đến dì Tĩnh, vội hỏi bà: "Phu nhân đi đâu rồi?"

Bà nhìn đến sắc mặt anh cũng bị hoảng sợ, vội dùng ánh mắt dò hỏi người bên cạnh, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thấy, Quý Thần Vũ càng cảm thấy nỗi lo sợ đã chạm tới đáy cốc rồi.

Anh nghĩ đến sự việc hôm nay cô trộm lấy hồng bảo thạch, anh thật sự không dám nghĩ, thời gian sống chung cô đối với anh ngoan ngoãn như vậy là do cố ý lừa anh, tựa như trước kia, cô lại một lần lúc nhân lúc anh không hề phòng bị liền chạy trốn.

"Phái người đi tìm! Mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải tìm ra phu nhân."

Dì Tĩnh bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ không nhẹ, lập tức phân phó người đi xuống tìm kiếm, lại an ủi anh: "Tiên sinh ngài trước đừng có gấp, bên này thủ vệ nghiêm ngặt, phu nhân cô ấy sẽ không chạy loạn đâu."

Thủ vệ nghiêm ngặt anh tất nhiên biết, chỉ là không cam đoan là có thể kiểm soát cô trong tầm tay.

Anh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, không biết khi nào trời thế nhưng lại bắt đầu mưa, mưa lớn như vậy cô ở bên ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu.

Nghĩ đến kiếp trước cô gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn, chỉ cần nghĩ một chút cũng khiến cho trong lòng anh quặn đau.

Anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng một lần nữa.

Anh bất chấp mọi thứ, trực tiếp chạy ra ngoài cửa, dì Tĩnh thấy thế vội vàng lo lắng ở phía sau gọi anh, "Tiên sinh, mưa lớn như vậy ngài muốn đi đâu?"

Nhưng mà anh lại không nghe.

Ngôn Khả Hân hai ngày này không được ăn uống thỏa thích, không có biện pháp, dì Tĩnh đối với cô một ngày ba bữa cơm đều có khống chế, không thể ăn quá nhiều, hôm nay ngủ đến đêm cô thật sự chịu không nổi, liền xuống lầu kiếm gì ăn.

Chỉ là khi cô đang ăn liền nghe thấy bên ngoài ồn ào, tựa hồ còn có tiếng của Quý Thần Vũ.

Ngôn Khả Hân nghĩ thật là xui xẻo, muốn ăn vụng một chút mà không yên, liền dọn dẹp đồ ăn liền bước ra khỏi phòng bếp.

Đi vào phòng khách lại thấy dì Tĩnh đứng trước cửa lớn kêu to gì đấy, Ngôn Khả Hân không rõ nguyên do, liền hỏi: "Dì Tĩnh, có chuyện gì vậy?"

Bà ấy nghe được đằng sau có tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Ngôn Khả Hân, giống như là nhìn thấy thiên sứ hạ trần, khuôn mặt đang khẩn trương trong nháy mắt tươi cười, người luôn luôn ổn trọng như bà, thế nhưng khống chế không được quơ chân múa tay hướng ngoài cửa nói: "Tiên sinh đừng đi, phu nhân ở nhà."

Đang chạy tới gara, Quý Thần Vũ vừa nghe đến lời này, vội vàng dừng lại bước chân, vẻ mặt anh hồ nghi nhìn lại, anh hoài nghi dì Tĩnh cố ý muốn lừa anh trở về.

Dì nhìn anh vẫy tay, "Tiên sinh, phu nhân thật sự ở nhà."

Quý Thần Vũ suy nghĩ một lúc mới trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!